Chương 1240 Nhưng Tô Nhược Hân không hề cảm thấy có gì tiếc nuối, Hạ Thiên Tường lấy một chọi mấy chục người, khoảnh khắc khi anh chạy vụt đến cứu cô thật sự quá ngầu. Giảm tốc độ xe vào thị trấn, lúc này Tô Nhược Hân lại nhìn Hạ Tam và Hạ Tứ cũng kính nể hơn nhiều. Cô không còn nghĩ Hạ Tam và Hạ Tứ nhỏ bé cần mình bảo vệ nữa. Có thể nói trận đánh này của hai người là một trận thành danh trong lòng Tô Nhược Hân, cũng là xứng danh cho bọn họ. Nếu không, Tô Nhược Hân vẫn còn nghĩ hai người là hai con bọ nhỏ đấy. Hạ Tam và Hạ Tứ khỏe như vâm trải qua thời kỳ phản nghịch đã thành hai con rồng. Xe moto của Thái Tử còn chưa dừng hẳn, Hạ Thiên Hương đã chạy đến: “Anh, chị dâu, hai người đã về rồi.” Thấy Hạ Thiên Hương, Tô Nhược Hân lại áy náy. Chiều hôm qua cô mới tỉnh lại, sau đó đến tối thì cũng khám bệnh, ngay cả thôi miên cho Hạ Thiên Hương cũng phải hoãn lại. Ừm, hôm nay cũng không thôi miên cho Hạ Thiên Hương được. Nhưng thật ra lần này cô đến đây lại là vì Hạ Thiên Hương. Kết quả phương hướng và trọng điểm bây giờ đều trở thành đến đây để khám bệnh nhưng bệnh nhân chân chính lại bị bỏ lại phía sau. “Thiên Hương, xảy ra chuyện gì thế?” Lúc này họ đang ở cửa sau của khách sạn, nghe thấy phía cửa chính truyền đến hàng loạt tiếng ồn, hơn nữa có cảm giác càng ngày càng lớn. “Họ làm ầm lên yêu cầu cô phải khám bệnh cho họ, không muốn bác sĩ Trương và bác sĩ Lý khám.” “Chậc, bác sĩ Trương và bác sĩ Lý đều là thây thuốc hành nghề lâu năm cả, là ai khởi xướng không cần bác sĩ Trương và bác sĩ Lý khám bệnh vậy?” “Là một cô gái, cô ấy nói chỉ có chị dâu mới biết khám bệnh thôi, hai bác sĩ còn lại là lang băm, căn bản không bằng một phần mười ngàn của chị dâu, chị quay về là tốt rồi, nhanh chóng dẹp loạn đi.” Tô Nhược Hân đi ngang qua Hạ Thiên Hương rồi vào khách sạn, rất nhanh đã đến đại sảnh. Hiện trường rất hỗn loạn. Lúc này bác sĩ Trương và bác sĩ Lý không có ở đây, có lẽ đã bị những người ngoài cửa muốn xông vào dọa đến phải về phòng trốn rồi. Người bên ngoài thấy Tô Nhược Hân thì lập tức ngạc nhiên hét lớn lên: “Bác sĩ Tô về rồi, tốt quá rồi.” Người này vừa hét lên thì hiện trường ồn ào kia dần im lặng. Tô Nhược Hận bước chậm đến trước cửa, cất cao giọng nói: “Bác sĩ Trương và bác sĩ Lý có khám sai bệnh cho bệnh nhân nào không?” “Không có.” Người khởi xướng việc này lắc đầu phủ nhận. “Vậy tại sao các người lại phản đối bác sĩ Trương và bác sĩ Lý khám bệnh?” Hai người họ đều là thây thuốc có giấy phép hành nghề lâu năm, so với một người ngay cả giấy chứng nhận cũng không có như cô thì thật sự càng thích hợp khám hơn. Mặc dù có thể y thuật của họ không bằng cô nhưng họ tuyệt đối là thầy thuốc với kinh nghiệm phong phú. Mà những bệnh nhân đến khám bệnh đây nếu đã có thể lái xe đến còn có thể xếp hàng lâu như vậy, vậy chứng minh bệnh của họ là mãn tính, không phải bệnh cấp tính gì. Đối với thầy thuốc lâu năm có kinh nghiệm phong phú thì họ rất thành thạo loại bệnh này. Dù sao cũng hơn Tô Nhược Hân mười mấy tuổi, số bệnh nhân khám qua không biết gấp cô bao nhiêu lần nữa.