Chương 1261 Lúc này chỉ có bệnh nhân hoặc người nhà tới hờ khám bệnh, yên tĩnh đứng xếp hàng từ đầu tới cuối một cách có kỷ luật. Từng người một, không chen ngang, chỉ im lặng chờ. Đột nhiên phát hiện Tô Nhược Hân đi ra, hơn nữa phía sau cô còn là một đám người mặc thường phục vây quanh, liền có người la to: “Bác sĩ Tô, sớm như thế này, cô đi đâu vậy?” Sau đó, khi nhìn thấy còng tay trên cổ tay Tô Nhược Hân, sắc mặt làm tức thay đổi: “Xảy ra chuyện gì thế?” “Chuyện gì vậy? Mấy người muốn dẫn bác sĩ Tô đi đâu?” Đội ngũ lập tức có hơi hỗn loạn, có vài người xông tới bảo vệ không cho Tô Nhược Hân bị mang đi. Đấy đều là những người dân bình thường, chứng kiến cảnh tượng như thế, đều lo lắng cho Tô Nhược Hân. Tô Nhược Hân giơ bàn tay không bị còng tay lên, múa may một chút, bình tĩnh nói: “Chỉ là phối hợp đi điều tra một chút thôi, tôi sẽ nhanh chóng trở về, buổi sáng sẽ có bác sĩ Trương và bác sĩ Lý xem bệnh cho mọi người, y thuật của hai người bọn họ cũng rất giỏi, mọi người không cần lo lắng, tôi chỉ rời đi một chút thôi.” Tô Nhược Hân vừa nói như thế, tuy mọi người vẫn có hơi xôn xao, nhưng cũng đã bình tĩnh trở lại. Bọn họ tin tưởng Tô Nhược Hân. Những người bệnh mấy ngày qua đã được chữa khỏi hay bệnh tình chuyển biến tốt đẹp, tất cả bọn họ đều coi Tô Nhược Hân như là thần thánh, lời cô nói cũng giống như thánh chỉ, bọn họ tin tưởng cô. “Bác sĩ Tô, đã nói là sẽ mau chóng trở về rồi đấy, nếu không, chúng tôi trực tiếp đi mời cô về.” “Đúng vậy, nếu bác sĩ Tô không trở về thì chúng tôi sẽ đi mời bác sĩ Tô trở về.” “Đừng nhìn bọn người chúng tôi bây giờ không nhiều lắm, đó là bởi vì vẫn còn sớm, khi nào trời sáng rồi, rất nhanh thôi sẽ có nhiều người hơn nữa, đến lúc đó nếu bác sĩ Tô vẫn chưa trở lại, tập thể chúng tôi sẽ cùng nhau đi mời bác sĩ Tô trở về.” Trong hiện trường tiếng sau lại cao hơn tiếng trước, những người dân chất phác này không động thủ, bọn họ chỉ đang dùng cách riêng của mình để chống lưng cho Tô Nhược Hân. “Cảm ơn mọi người, tôi nhất định sẽ mau chóng trở lại” Tô Nhược Hân nói xong thì đã bị áp giải lên xe cảnh sát, đồng thời còn có cả Hạ Thiên Tường. Anh mỉm cười, bình tĩnh đi theo bên cạnh Tô Nhược Hân, từ đầu tới cuối đều không nói một lời nào, bởi vì Tô Nhược Hân đã làm rất tốt. Chiếc xe cảnh sát ầm ï rời đi khiến tất cả những người qua đường tò mò nhìn qua. Hạ Thiên Tường vẫn luôn nắm lấy tay của Tô Nhược Hân, cả hai đều không nói chuyện, thế nhưng lại giống như đã nói ngàn vạn lời, tất cả đều chìm trong im lặng. Nửa tiếng sau, hai người tiến vào đồn cảnh sát. “Cục phó, đã dẫn người tới” Người cầm đầu đám người mặc y phục dẫn Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường tới trước mặt cục phó. Người kia ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Nhược Hân, khi quay đầu sang nhìn Hạ Thiên Tường, hơi sững người lại một chút. Lúc đang định mở miệng thì đột nhiên phát hiện Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường còng chung một chiếc còng tay, không khỏi sửng sốt: “Ơ, ai cho các cậu còng tay anh Hạ?” “Cục phó, là anh Hạ tự còng tay mình, không phải cho chúng tôi ra tay.” Người mặc thường phục kia tiến lên giải thích. “Mau mau thả anh Hạ ra, người chúng ta bắt là người hành nghề y phi pháp chứ không phải anh Hạ”