Chương 1267 Nhìn thời gian, chỉ còn khoảng một tiếng nữa là tới mười giờ, nghe nói gần như tất cả các nhà báo từ khắp nơi trong nước đã đến buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm nay, còn là do trưởng khu mời tới, chính là vì muốn tuyên truyền khoảnh khắc mang tính lịch sử đó, kêu gọi các doanh nhân trên khắp đất nước học tập theo Hạ Thiên Tường, vì sự phát triển mạnh mẽ của khu Z mà hãy quyên tiền góp vật chất để làm việc việc. Hiện trường phát sóng trực tiếp đã được tuyên bố ra ngoài như thế, nếu Hạ Thiên Tường không tới hiện trường, vậy e rằng cấp trên của ông ấy sẽ bị cách chức, ngay cả trưởng khu cũng sẽ bị cách chức. Bị cắt chức chính là hình phạt nhẹ nhất. Dù sao trong hiện trường phát sóng trực tiếp, vai chính thế mà không hiểu vì sao lại bị giam trong đồn cảnh sát, việc này nói lớn thì không lớn, nhưng tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Ông ta đưa Hạ Thiên Tường vào đây, rõ ràng cũng có dính tới. “Đúng vậy.” Hạ Thiên Tường cũng không muốn tổ chức nghỉ thức quyên tặng gì đó, anh chỉ đơn thuần muốn quyên góp tiền và vật chất mà thôi, thậm chí cho tới bây giờ vẫn chưa đồng ý tham dự buổi lễ quyên tặng, nhưng anh cũng biết trưởng khu đã sắp xếp buổi lễ quyên tặng. Tô Nhược Hân ngây ngốc, bây giờ xem như cô đã hoàn toàn hiểu rõ, chẳng trách từ khi đám người mặc thường phục xuất hiện tới bây giờ, Hạ Thiên Tường còn bình tĩnh hơn cả cô, đấy là vì đã sớm biết rõ nếu trước mười giờ mà anh vẫn chưa tới hiện trường của buổi quyên tặng, vậy thì tất cả mọi người có mặt ở đó sẽ phát điên. “Ngài Hạ, tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin bây giờ anh hãy rời đi đi, đừng chậm trễ buổi lễ quyên tặng.” Ba tỷ, đó là số tiền mà cả đời ông ta cũng không dám nghĩ tới, nhưng Hạ Thiên Tường nói quyên góp là quyên góp, nhân vật như thế được cả khu Z tuyên truyền mạnh mẽ và khen ngợi, được xem như là một quý nhân của khu Z bọn họ, thế nhưng ông ta lại dám bắt một quý nhân như thế, nếu việc này truyền ra, một ngụm nước miếng của người dân ở khu Z cũng đủ dìm chết ông ta. “Hừ, ông nói mời tôi rời đi thì tôi sẽ đi sao?” Hạ Thiên Tường bình thản liếc mắt nhìn cục phó, lúc này cục phó đã không còn khí thế kiêu ngạo như trước đó. May thay trong sở chỉ có một con sâu mọt như thế, bây giờ đã bị đào ra, nếu không anh thật sự lo lắng dùm người dân ở đây. Cũng may còn có nhân vật ưu tú như Lý Sở và trưởng khu, người khu Z vẫn có nhiều ưu tú hơn là sâu mọt. Cục phó đột nhiên nhớ ra rằng khi Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân vào đây, vẫn luôn cảnh cáo ông ta, đến lúc đó nếu muốn mời bọn họ ra ngoài thì chỉ có thể cầu xin. Ông ta di chuyển cơ thể, không chút sĩ diện quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên Tường: “Ngài Hạ, cầu xin anh, cầu xin anh bây giờ hãy đi ra ngoài, buổi lễ quyên góp đang chờ anh góp mặt, là do tôi có mắt không tròng mà nhận sai người.” Ông ta khóc lóc cầu xin Hạ Thiên Tường. Hạ Thiên Tường bây giờ cũng không thèm nhìn ông ta cái này: “Tôi với Tô Nhược Hân cùng nhau rời đi” Một tiếng “Tô Nhược Hân” này của anh, cùng động tác của anh, Lý Sở và trưởng khu mới nhớ ra việc sở dĩ Hạ Thiên Tường vào đây, hoàn toàn là vì Tô Nhược Hân. “Vì sao lại bắt cô Tô vào đây?” Trưởng khu không rõ lý do mà hỏi. “Cô ấy không có chứng chỉ làm nghề y, chính là hành nghề phi pháp, chúng tôi đang làm theo pháp luật.” Thấy trưởng khu hỏi tới Tô Nhược Hân, cục phó to gan nói, chỉ hy vọng nếu lý do này được lập thành thì tội danh của ông ta có thể nhỏ đi, nếu không, chỉ sợ ông ta không chỉ mất đi công việc, mà thậm chí còn có khả năng tiến vào đồn cảnh sát. Chỉ là lần tiến vào này, không phải là vì công việc, mà là vì phạm tội. Sự khác biệt này thật sự quá lớn.