Chương 1270 “Thiên Tường, anh đi đi.” Tô Nhược Hân buông tay Hạ Thiên Tường, lúc trước cô chỉ biết anh quyên tặng cho khu Z rất nhiều thuốc và vật dụng, nhưng không ngờ thì ra anh còn quyên góp cả ba nghìn tỷ. Cô tự hào vì có được người đàn ông như Hạ Thiên Tường. Gặp được cô là may mắn của anh. Gặp được anh lại càng là may mắn của cô. Trưởng khu và Lý Sở đích thân giải vây cho họ, huống hồ vừa nhìn đã có thể thấy được họ là quan phụ mẫu thật tâm phục vụ nhân dân, đương nhiên Hạ Thiên Tường đồng ý không chút do dự, anh lên xe theo trưởng khu đến buổi lễ quyên góp. Mặc dù anh không thích thích những nơi như vậy, nhưng vì để có thể có nhiều người tham gia vào hoạt động từ thiện như này hơn nên anh vẫn tới. Hạ Thiên Tường theo trưởng khu và Lý Sở rời đi, Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn lướt qua đám đông trước mặt, chậm rãi giơ tay lên: “Các cô dì chú bác à, cháu và anh Hạ chỉ tới đây phối hợp điều tra một vụ án thôi, bây giờ đã điều tra xong, cháu và anh Hạ đều đã ra ngoài rồi, mọi người đừng lo lắng nữa nhé, đi thôi, bây giờ cháu sẽ vê khách sạn tiếp tục khám bệnh cho mọi người.” Trái tim quả nhiên được làm từ thịt, sự hy sinh của cô chỉ có những người hận cô cướp đi mối làm ăn của họ mới hận cô, còn người dân thì đều biết ơn cô, nếu không cũng sẽ không tụ tập bao nhiêu người trong thời gian ngắn thế này chỉ để xin thả cô ra ngoài. Chắc chắn họ đã một truyền mười, mười truyền trăm, gọi hết những người có thể gọi trong nhà mình tới. Người cực kỳ đông. Nghĩ đến mình mới khám bệnh miễn phí hai ngày thôi đã có những người dân vì cô mà làm tới mức này, nói không cảm động là giả dối. Dù sao số người cô khám miễn phí cho có hạn, thậm chí còn không bằng một phần mười số người ở đây. Cô vừa nói xong, mọi người lập tức hưởng ứng, rất nhanh đám đông đã giải tán. Người mặc thường phục đứng ở bên cạnh nhìn mà lòng sục sôi: “Cô Tô là thần trong lòng chúng tôi, thần y” “Thần y.” “Thần y Từng tiếng hô “thần y” lọt vào tai khiến Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, cô chỉ làm việc mà bác sĩ nên làm, không ngờ lại được người dân đánh giá cao thế này. Tô Nhược Hân lên xe của Xuân Phong, chẩn bệnh cho ba của anh ta. Quả nhiên bệnh tình của ông lão đã khá hơn rất nhiều, uống thuốc vài ngày nữa là sẽ gần như khỏi hẳn, Tô Nhược Hân kê đơn cho ông cụ xong mới rời đi. Về khách sạn, Tô Nhược Hân lập tức tập trung khám bệnh, người dân xếp hàng chờ khám đã kéo dài hơn một cây số, có cô tham gia nên tốc độ tăng nhanh hơn rất nhiều. Dù là những căn bệnh nan y mà bác sĩ Trương và bác sĩ Lý không thể chữa, tới chỗ cô cũng chỉ mấy phút là khám xong cho một bệnh nhân. Quả nhiên có máy tính hỗ trợ, hiệu suất cũng nhanh hơn. Cho đến khi một phần hoa quả bỗng nhiên xuất hiện trước mặt, Tô Nhược Hân mới nhận ra mình đã đói. “Ai vậy?” “Chị dâu, là em nè.” Hạ Thiên Hương cười híp mắt bưng hoa quả đến: “Ăn chút hoa quả, nghỉ ngơi đi.” Tô Nhược Hân nhìn quanh một lượt, lúc này mọi người xung quanh đều đang nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức đỏ bừng: “Chị và anh trai em chưa đính hôn cũng chưa kết hôn, em đừng gọi lung tung.” Sau lưng người khác thi thoảng gọi như vậy cũng không sao, nhưng cứ gọi cô là chị dâu trước mặt người khác thế này thật sự khiến cô rất ngượng.