CHƯƠNG
“Chỉ cần học qua thì đều biết, có gì lạ đâu.” Người khác không để tâm lắm.
Tô Nhược Hân cũng không giải thích, chẳng mấy chốc đã có nữ nhân viên của tập đoàn Hạ Thị mang kẹo tới: “Tổng giám đốc Hạ , kẹo anh cần đây ạ.”
Hạ Thiên Tường đưa tay nhận lấy, quay người đưa cho Tô Nhược Hân: “Này.”
Nữ nhân viên ấy chính là người không cho Tô Nhược Hân vào công ty lúc trước, nhìn thấy Hạ Thiên Tường đưa kẹo cho Tô Nhược Hân bằng ánh mắt dịu dàng, hai mắt cô ta mở to.
Có phải… cô ta đã bỏ lỡ điều gì không…
Tô Nhược Hân không để ý đến cô ta, thấy ông lão nằm dưới đất sau khi được tài xế hô hấp nhân tạo thì sắc mặt đã có chuyển biến tốt hơn, cô bóc vỏ kẹo ra đưa cho tài xế: “Cho kẹo vào miệng ông ấy, sau đó chờ xe cứu thương tới là được.”
Tài xế lúc này không còn lựa chọn nào khác, chẳng chút nghĩ ngợi đã đưa kẹo vào miệng ông lão, lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người chen ra khỏi đám đông.
Cô đi, đương nhiên Hạ Thiên Tường càng muốn đi hơn.
Nếu không vì Tô Nhược Hân, anh sẽ chẳng thèm nhìn họ Lương đang nằm dưới đất kia.
“Nhược Hân, đi lên với tôi.” Hạ Thiên Tường nắm lấy tay Tô Nhược Hân bằng bàn tay to lớn, không chịu buông ra.
Nữ nhân viên cách đó hai bước đứng trong gió cực kỳ rối loạn.
Cô ta chưa thấy Hạ Thiên Tường dịu dàng thế này bao giờ.
Có phải cô ta đang mơ không?
Sao Tổng giám đốc Hạ có thể dịu dàng với một cô gái như vậy?
Điều này thật khó tin.
“Chẳng phải anh có khách quý à?” Tô Nhược Hân giãy nhưng không giãy ra được, cô lườm Hạ Thiên Tường một cách oán giận.
Nữ nhân viên trợn to mắt, cứ tưởng lần này Hạ Thiên Tường chắc chắn sẽ giận, chưa bao giờ có ai dám tỏ thái độ với anh, huống chi là ở nơi công cộng đông đúc thế này.
Cô ta tưởng giây tiếp theo Hạ Thiên Tường sẽ nổi đoá, ném nữ sinh này bên đường, không ngờ anh lại khẽ nói như bị hút hồn: “Nhược Hân, Tống Tử Hàm không phải khách quý của tôi, là bọn họ nhầm lẫn.”
Nói xong Hạ Thiên Tường quay người nhìn nữ nhân viên đang ngơ ngác kia: “Tống Tử Hàm có phải các cô cho vào không?”
“Phải… Không phải… Phải…” Nữ nhân viên đã chẳng thể nói rõ ràng được nữa, nhìn vẻ mặt và phản ứng này của Hạ Thiên Tường, người hôm nay anh cho vào công ty chắc chắn không phải Tống Tử Hàm mà là cô nữ sinh trước mặt này.
Vì vậy sau khi thừa nhận, cô ta lập tức cảm thấy mình sắp mất chức nên đáp “không phải”, nhưng nói “không phải” xong lại thấy nói dối chắc chắn sẽ bị sa thải, vì thế cô ta lại nói một chữ “phải” nữa.
“Rốt cuộc là phải hay không phải?” Vẻ mặt Hạ Thiên Tường càng lạnh lùng hơn, bộ phận nhân sự tuyển nhân viên kiểu gì thế này, lát nữa phải sa thải ngay.
“Phải ạ… Là tôi cho Tống Tử Hàm vào, tôi tưởng người Tổng giám đốc bảo chúng tôi cho vào là Tống Tử Hàm , Tổng giám đốc, anh đừng sa thải tôi được không?” Nói xong, cô ta cảm thấy Hạ Thiên Tường không sa thải mình là điều không thể, vì thế vội vàng cầu xin Tô Nhược Hân: “Cô gái nhỏ, cô đừng bảo Tổng giám đốc Hạ sa thải tôi được không? Tôi… Tôi nhận nhầm người thôi.”
Tô Nhược Hân mềm lòng trước vẻ căng thẳng hoảng sợ của nữ nhân viên đang cầu xin mình, cô hiểu rõ kiếm tiền khó khăn nhường nào, cô tiết kiệm tiền đều do nhịn ăn nhịn mặc, chỉ mong có thể bẻ đôi đồng tiền mà tiêu, nữ nhân viên này chắc chắn cũng không nỡ mất công việc với lương cao ở tập đoàn Hạ Thị.