CHƯƠNG
“Phương Tấn, trước đây Tổng giám đốc Hạ bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho hạng mục này, nếu anh ấy biết chúng ta từ bỏ thì sẽ truy cứu trách nhiệm đấy.”
Phương Tấn nhìn Hạ Thiên Tường đang nhắm mắt nghỉ ngơi thông qua gương chiếu hậu, nếu lúc này không có Hạ Thiên Tường ở đây thì anh ta sẽ nói thẳng cho Giám đốc bộ phận PR rằng đây là quyết định của cậu Hạ đấy.
Là tự cậu Hạ muốn từ bỏ chứ có liên quan gì đến anh ta đâu.
“Cứ làm theo, hủy.” Nói xong bốn chữ đó, Phương Tấn tắt kết nối bluetooth ngay vì anh ta không muốn nghe Giám đốc bộ phận PR lảm nhảm nữa.
Bởi vì khi từ bỏ hạng mục này thì người đau lòng nhất chính là ông ta.
Cứ tưởng là sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt thường xuyên, nhưng giờ thì không còn nữa.
Còn nữa, có thể coi việc anh ta tắt máy như thế là đang giữ mạng cho Giám đốc bộ phận PR, nếu không ông ta sẽ không biết tại sao mình lại bị Hạ Thiên Tường sa thải đâu.
Đột nhiên có tiếng chuông báo thức, Tô Nhược Hân giật mình run người, một đêm không ngủ, cô ngồi dậy dụi mắt.
Tắt chuông báo thức, thay đồ, rửa mặt rồi ra ngoài. Cô đã hứa là sẽ khám cho mẹ của đứa bé đó nên không thể thất hứa được.
Xuống cầu thang, Tô Nhược Hân mới đi tới chỗ dì quản lí đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy có người trên hàng lang lầu trên hét lên: “Bắt trộm, bắt trộm, mình bị mất đồ.”
Tô Nhược Hân nhìn đồng hồ, giờ mà không đi thì không kịp khám cho người phụ nữ đó, thế nên cô không để ý mà tiếp tục đi tiếp.
Không ngờ cô mới đi được mấy bước đã nghe thấy có người hét lên ở sau lưng: “Tô Nhược Hân, mình từ trên lầu đuổi theo xuống đây mà chỉ thấy mỗi cậu, có phải cậu trộm đồ của mình không?”
Nghe thấy tên mình, Tô Nhược Hân chậm rãi quay đầu lại. Người đang xông đến trước mặt cô là một cô gái, cô biết người này tên Triệu Giai Linh và ở phòng kí túc bên cạnh.
Nhưng cô và Triệu Giai Linh không học cùng lớp, lí do biết cô ta đều là từ Chu Cường Vinh mà ra cả.
Triệu Giai Linh thích Chu Cường Vinh, đây là chuyện mà người trong trung học Khải Mỹ đều biết.
Nhưng Chu Cường Vinh lại thích cô, suốt ba năm cấp ba chưa từng từ bỏ việc theo đuổi cô.
Nhưng lần nào cũng bị Tô Nhược Hân từ chối hết.
Thế nên vừa thấy Triệu Giai Linh là Tô Nhược Hân biết ngay, Triệu Giai Linh đến gây hấn với cô đây mà.
Triệu Giai Linh coi cô là tình địch.
Nhưng chỉ có Triệu Giai Linh là kẻ giận dữ khi “tình địch” gặp nhau thôi, bởi vì cô không có ấn tượng gì và cũng không có cảm giác gì với Chu Cường Vinh hết.
“Triệu Giai Linh , cơm thì ăn bậy được nhưng không nói bậy được đâu, mình không trộm đồ của cậu.” Thứ chuyện như trộm đồ cô nói không làm là không làm, tuyệt không thừa nhận.
“Là cậu ta chứ ai nữa Giai Linh, chắc chắn là cậu ta, sáng nay có ai lạ mặt lên tầng của chúng ta đâu.” Một cô gái khác cũng chạy tới rồi chỉ Tô Nhược Hân và nói, đồng thời cô ta còn chạy thẳng đến chỗ Tô Nhược Hân và xô cô thật mạnh.
Vốn dĩ Tô Nhược Hân có thể né đi, nhưng khi cô gái đó xô cô thì Triệu Giai Linh lại đến gần. Nếu Tô Nhược Hân né cô gái đó thì sẽ đụng trúng Triệu Giai Linh, vậy nên kiểu gì cũng có va chạm, do đó Tô Nhược Hân không tránh.