CHƯƠNG
Do cô cứ không nói gì nên người ta nghĩ là cô chột dạ.
“Tô Nhược Hân, ba mẹ cậu không cho cậu tiền sinh hoạt, cậu không có tiền ăn nên cậu trộm vòng tay của Giai Linh để đi bán lấy tiền ăn đúng không?” Về Tô Nhược Hân thì cô luôn là người tiết kiệm, áo quần toàn là đồ cũ của chị gái, tất nhiên là trừ bộ này ra, còn về ăn uống thì trước giờ cô luôn chọn món rẻ nhất.
“Mình không trộm.”
“Tô Nhược Hân, cậu thừa nhận đi, nếu không khi đến đồn thì cậu mới là người khó xử đấy.” Triệu Giai Linh chống nạnh, gương mặt mỉm cười tràn đầy bình tĩnh, khẳng định Tô Nhược Hân đã trộm chiếc vòng tay của cô ta.
Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn đồng hồ, cô hẹn khám cho người phụ nữ đó vào lúc bảy giờ nên giờ cô không có thời gian đôi co mấy chuyện này với Triệu Giai Linh: “Mình còn có việc, mình nói không trộm là không trộm. Mình đi trước đây.”
Nói xong cô xoay người định đi.
Nhưng cô vừa mới đi được một bước đã bị Lý Lan kéo lại: “Tô Nhược Hân, cậu nói thế không trộm thì là không trộm ư? Mình là người làm chứng đây, với lại trên người cậu có bằng chứng, cậu nói đi là đi sao, rõ ràng là chột dạ nên muốn chạy trốn.”
Nghe đến đây, đám đông đa phần không ai nói gì, nhưng vẫn có mấy bạn học lực kém bình thường gai mắt Tô Nhược Hân tiến lên nói: “Triệu Giai Linh, Lý Lan, nếu hai cậu chắc chắn người trộm vòng tay là Tô Nhược Hân thì cứ báo cảnh sát đi, đừng có lằng nhằng nữa.”
“Đúng đó, mau báo cảnh sát đi, nhờ các anh chị cảnh sát đến xử cho.”
Sắp đến kì thi vào Đại học nên trong trường ngày nào cũng có một kiểm tra nho nhỏ, rồi cứ cách ba ngày lại có một bài kiểm tra tổng, lâu lâu lại một đợt thi thử. Có điều là không biết tại sao mà gần đây Tô Nhược Hân như kiểu uống thuốc kích thích vậy, không thấy cô học hành gì mấy mà một tháng trở lại đây cô luôn đứng đầu khóa.
Đúng thế, là luôn đứng đầu khóa, vượt lên hẳn hai bậc so với hạng ba toàn khóa trước đây.
Có điều nên biết là trước đây lâu lâu Tô Nhược Hân cũng có môn đứng hạng hai, hạng ba hoặc hạng bốn, nhưng bây giờ, chỉ cần cô đi thi thì chắc chắn sẽ đứng đầu.
Do đó, đám học sinh kém bị cô đè đầu càng ghét Tô Nhược Hân hơn.
Vì sao cô không cố gắng bằng bọn họ nhưng kết quả là điểm của Tô Nhược Hân luôn cao hơn họ chứ?
Được đám học sinh kém nhắc nên Triệu Giai Linh cũng hăng hái hẳn, cô ta lấy điện thoại ra báo cảnh sát thật.
Tô Nhược Hân không ngăn cản.
Vì có ngăn cũng vô ích thôi.
Thấy Tô Nhược Hân gọi điện thoại nên Tô Nhược Hân cũng lấy điện thoại ra, cô định gọi cho người phụ nữ đó để xin nghỉ.
Vì cô đã hẹn với người ta là bảy giờ cô sẽ qua đó, nhưng xem tình hình lúc này thì không đến kịp nữa.
Nhưng cô vừa cầm điện thoại lên thì Lý Lan đã hất tay cô: “Ơ này Tô Nhược Hân, cậu ăn trộm được mà không thừa nhận được hả? Định gọi cứu binh đến à?”
“Mình có việc hẹn người ta lúc bảy giờ, bây giờ không đến kịp nên mình phải gọi điện báo cho người ta.”
“Không được, ai mà biết có phải cậu gọi điện thoại cho cứu binh không chứ, không được gọi.”