CHƯƠNG
Bỏ điện thoại xuống, cô quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường, gương mặt người đàn ông vẫn tối đen, giống như cô nợ anh nhiều tiền lắm vậy.
“Hạ Thiên Tường, rốt cuộc anh làm sao vậy?”
Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường hơi mím lại, dường như là muốn nói, nhưng môi khẽ mở ra, cuối cùng lại chẳng nói gì.
Tô Nhược Hân đầu quay mòng mòng.
“Có việc gì mà không thể nói ra được? Anh như này là đang nể mặt tôi sao? Tôi nói cho anh biết Hạ Thiên Tường, tôi không chịu cái này của anh, tôi là ân nhân cứu mạng của anh, không chịu đựng cơn tức giận của anh.” Nếu không phải là không mở được cửa xe, thì cô đã trực tiếp nhảy ra khỏi xe rồi.
Hạ Thiên Tường hít một hơi thật sâu, nếu không, chắc chắn anh sẽ đánh một quyền vào người Tô Nhược Hân mất.
Lại dám giới thiệu bạn gái cho anh, đúng là chỉ có cô nghĩ ra được.
Gì mà Dương Mỹ Lan, Lý Mỹ Lan, Vương Mỹ Lan, tất cả anh đều không thèm để ý.
Trong mắt anh chỉ một người con gái chân chính, đó chính là Tô Nhược Hân.
Vì anh lạnh lùng, bây giờ Tô Nhược Hân cảm giác đến hít thở cũng khó khăn hơn rồi.
Không khí sắp loãng ra rồi.
Sau đó, xe cứ đi cứ đi, cô phát hiện ra kiến trúc hai bên đường ngày càng ít, phong cảnh hai bên đường ngày càng quen thuộc.
Nói chính xác hơn, cảnh vật hai bên đường cô từng thấy hai lần, thế nên có ấn tượng rồi.
“Anh… anh muốn đi đâu?” Tô Nhược Hân hoảng loạn.
Bất giác rất ghét con đường trước mặt này.
Chỉ vì hướng mà con đường này dẫn đến chính là nơi anh xảy ra tai nạn giao thông, cũng là lần đầu tiên cô gặp anh.
Hạ Thiên Tường vẫn không lên tiếng, giống như điếc vậy, không nghe thấy câu hỏi của cô, cũng như là không cảm nhận được sự tồn tại của cô vậy.
Chỉ lái xe với tốc độ nhanh nhất, nhanh đến mức khiến Tô Nhược Hân sắp hoài nghi nhân sinh rồi.
Nếu đối diện có một chiếc xe lái qua, chắc chắn sẽ xảy ra va chạm.
Nhưng, cô không dám dạy dỗ Hạ Thiên Tường.
Lúc này cho dù Hạ Thiên Tường không lên tiếng, cũng đủ khiến người khác sinh lòng sợ hãi.
Chắc chắn là một Hạ Thiên Tường mà cô chưa từng thấy.
Nhưng nhớ đến những tin đồn về Hạ Thiên Tường mà trước đây cô tìm được trên mạng.
Trước giờ anh đều không phải quý ông gì cả.
Lạnh lùng vô tình là tên gọi khác của anh.
Trong từ điển của anh, trên thương trường chỉ có thắng và thua, không nói đến tình người.
Thế nên, có phải cô bị mê hoặc bởi sự dịu dàng của anh đối với cô trước đây rồi không, thế nên có ảo giác mà ngó lơ đi bản chất ban đầu này của anh?