CHƯƠNG
Thậm chí đến nôn cũng không nôn ra được gì.
Cô đúng là bi thảm.
“Hạ Thiên Tường, cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì, tôi đói lắm, say xe lắm, đau đầu lắm.” Cô hét lên với anh, muốn đánh nhau.
Đúng vậy, muốn đánh nhau với Hạ Thiên Tường.
Thế nhưng, người đàn ông giống như robot vậy, không thể hiện ra bất cứ tình cảm nào, vẫn không có phản ứng.
Một tiếng “chát” vang lên, Tô Nhược Hân đâm vào xe.
Cô tưởng rằng cô đâm vào cửa kính xe như vậy, cửa kính xe ít nhất cũng phải nứt chứ.
Kết quả lại trở thành thảm kịch của một mình cô.
Cửa kính xe không chút tổn hại, đầu của cô lại càng đau hơn.
Lúc này cô mới nhớ ra đây là chiếc xe xa xỉ có giá hơn tỷ, là thứ mà nhân loại máu thịt như cô không thể chống chọi được.
“A…” Tô Nhược Hân đau đến mức hét lên một tiếng.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn không phản ứng.
Tô Nhược Hân nghiêng đầu, trực tiếp dựa vào cửa kính xe, bất động.
Cô nhắm mắt, hít thở khó khăn.
Đó là tiếng hít thở mà cô cố tình làm ra.
Quả nhiên, với dáng vẻ sắp chết của cô, tốc độ xe cuối cùng đã giảm xuống.
Sau đó, vững vàng dừng ở bên đường.
Thực ra cũng không phải bên đường, là dừng ngay trên đường.
Con đường này không có vỉa hè.
Có thể nói là con đường nhựa hai chiều hẹp nhất mà cô từng thấy…”
“Nhược Hân…” Hơi thở quen thuộc ập đến, Tô Nhược Hân cảm thấy nhịp tim vừa được đè nén xuống, lúc này lại bỗng nhiên đập nhanh.
Không không, cô tuyệt đối sẽ không để ý đến anh nữa.
Cô nói với anh nhiều như vậy, anh chẳng đáp lại một câu.
Vậy cô bây giờ cũng không để ý đến anh nữa.
Chết cũng không để ý.
“Nhược Hân, em không sao chứ?” Hạ Thiên Tường hoảng loạn.
Nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch của Tô Nhược Hân, thật sự hoảng loạn rồi.
Anh tưởng rằng tiếng cô nôn khan là giả, là tiếng mà cô cố tình phát ra, nhưng lúc này nhìn gương mặt trắng bệch chắc chắn không thể làm giả thì mới biết, lúc nãy chắc là cô thật sự không thoải mái.
Anh lái xe nhanh như vậy, không thoải mái cũng rất bình thường.
Thực ra, anh cũng không thoải mái.