CHƯƠNG
“Tôi muốn ăn vịt nướng, có không?”
“Có.”
“Tôi muốn ăn dimsum, giống như dimsum ở nhà anh vậy, có không?”
“Có.”
“Tôi còn muốn ăn cháo, cháo thịt trứng bắc thảo bí ngô, vẫn ăn nửa bát.”
“Đều có.”
Anh còn chưa dứt lời, cô gái phía trước đã chạy vọt đi rất xa, chớp mắt xông vào biệt thự.
Căn biệt thự hào hoa xây dựng giữa núi, bắt đầu xây dựng tường bao cao ba mét từ eo núi, trên tường bao còn có cả lưới điện.
Trên lưới điện còn lắp đặt vô số camera,
Còn là camera ẩn.
Thế nên, nơi này rất an toàn.
Tô Nhược Hân đẩy cánh cửa kính ra.
Tương rẳng nơi này nhất định nhất định trang hoàng gần giống như căn biệt thự giữa núi của nhà họ Hoàng.
Nhưng khi bước vào, vẫn ngây người.
Nói đúng ra, phong cách trang trí của nơi này hoàn toàn khác với những nơi có liên quan đến Hạ Thiên Tường mà cô từng gặp.
Lại là màu hồng.
Trang hoàng đúng phong cách thiếu nữ.
Tô Nhược Hân quay người: “Biệt thự của anh?”
“Ừm.”
“Hạ Thiên Tường, không ngờ anh còn có tâm hồn thiếu nữ thế đấy.” Phong cách hường phấn như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì cô cũng không tin đây là biệt thự của Hạ Thiên Tường.
Hạ Thiên Tường nhìn đôi mắt long lanh của cô gái, day trán, suýt nói ra mấy ngày gần đây căn biệt thự này mới được đổi phong cách.
Trước kia nó không trông như thế này.
Nhưng anh còn chưa nói gì, Tô Nhược Hân đã chạy vào phòng bếp, nhanh chóng đảo mắt nhìn một vòng, sau đó lại xoay người: “Hạ Thiên Tường, tôi sắp chết đói rồi.”
Hạ Thiên Tường lại day trán một lần nữa, nhẹ nhàng xắn tay áo, chỉ về phía sofa phòng khách: “Em đến đó ngồi đi, một giờ sau sẽ có cơm ăn.”
“Anh chắc chứ?” Tô Nhược Hân nhìn phòng bếp trống trơn, không tin tưởng chút nào.
“Chắc chắn.”
“Vậy nếu một giờ sau vẫn không có gì ăn thì phải làm sao?” Tô Nhược Hân càng nghĩ đến những món Hạ Thiên Tường đã hứa lúc trước càng thấy đói, đói quá, cô sắp đói chết rồi.
“Phạt em hôn tôi.”
“Được.”