CHƯƠNG
Tô Nhược Hân nghe ra sơ hở của câu này: “Rất lâu là bao lâu?”
Hạ Thiên Tường buông đũa xuống, nghiêm túc suy nghĩ: “Khoảng hai mươi mấy năm.”
“Ặc, anh sắp qua ba mươi tuổi, chứng tỏ từ lúc mấy tuổi anh đã bị như thế rồi?” Tô Nhược Hân tỏ vẻ khó tin.
“Phải.”
“Anh là bị mất vị giác hay là ăn gì đều thật sự không thấy ngon?”
“Cái thứ nhất.”
Hạ Thiên Tường nói ba chữ khiến cổ họng Tô Nhược Hân như nghẹn lại, trước giờ cô chỉ nghĩ anh ăn gì cũng không có vẻ ngon là vì anh đã ăn nhiều sơn hào mỹ vị, cho nên mới không cảm thấy ngon nữa.
Đến lúc này cô mới biết, thì ra là nụ vị giác của anh bị mất cảm giác.
“Hạ Thiên Tường, là ai gây ra thế?”
Hạ Thiên Tường lắc đầu.
Tô Nhược Hân nhớ tới lúc Hạ Thiên Tường “hôn mê bất tỉnh”, người nhà họ Hạ đều chỉ trích Lục Diễm Chi, sinh ra trong một gia đình lớn như thế, có lẽ bắt đầu từ khi sinh ra, anh đã được định sẵn sẽ trở thành một cái gai trong mắt vài người của gia tộc rồi.
Nói tới chuyện này, cô nhớ đến tai nạn giao thông của anh: “Chuyện tai nạn giao thông, anh tìm thấy hung thủ chưa?”
Hạ Thiên Tường lắc đầu: “Vẫn đang điều tra.”
Câu này rõ ràng là đang nói với cô thật sự có người muốn git chết anh.
Cũng may anh may mắn gặp cô, nếu không, trận tai nạn giao thông đó đã thật sự git chết anh rồi.
Nghĩ tới những chuyện xảy ra ngày đó, Tô Nhược Hân lại thấy mất tự nhiên.
Hai người im lặng ăn xong bữa trưa không phải bữa trưa, bữa tối không phải bữa tối, Tô Nhược Hân nhìn giờ, sau đó lại nhìn ra cửa sổ, đã gần đến xế chiều rồi.
“Hạ Thiên Tường, bao giờ thì về đây?” Cô muốn về trường.
Nếu không, hai người cô nam quả nữ ở nơi yên tĩnh thế này, cô hơi mất tự nhiên.
“Thứ bảy em không có tiết tự học buổi tối, ở lại đây đi, mỗi người ở một tầng, yên tâm, tôi sẽ không làm gì em đâu.”
“Cho tôi mượn ngọc nhé?” Tô Nhược Hân lại chú ý đến ngọc của Hạ Thiên Tường.
Lúc này Hạ Thiên Tường thật sự muốn đập vỡ viên ngọc, sao anh cảm thấy Tô Nhược Hân còn quan tâm đến ngọc của anh hơn cả anh nữa.
“Được.” Có điều dù trong lòng nghĩ thế, nhưng lúc nói ra lại khác, chỉ cần là cô thích, anh đều muốn tặng hết cho cô…
Tô Nhược Hân vui vẻ nhận lấy ngọc: “Tôi lên lầu đây.”
Sau đó chọn một tầng lầu an toàn một chút.
Đi một vòng biệt thự, Tô Nhược Hân cảm thấy tầng ba là an toàn nhất.
Vì tầng ba còn có một cánh cửa, sau khi đi lên, cô bèn khoá cánh cửa tầng ba kia lại, Hạ Thiên Tường cũng không thể đi lên được nữa.
“Hạ Thiên Tường, tôi nghỉ ngơi đây.” Gần đây cô đã khoẻ hơn nhiều, có lẽ sẽ có thể nhanh chóng trở lại bình thường.