CHƯƠNG
Đúng là Tô Nhược Hân đã ngủ, hơn nữa còn ngủ rất say.
Sau đó, cô lại bắt đầu nằm mơ.
Người đàn ông trong mơ ôm chặt eo cô, khiến không khí xung quanh cô đều là hơi thở mát lạnh trên người anh, nồng đậm và sâu lắng.
Cô cuộn tròn thành một tư thế thoải mái, dịch người một chút, theo bản năng kề sát vào nơi phát ra hơi ấm.
Cô ngủ, Hạ Thiên Tường cũng ngủ.
Tất cả công việc đều đã hoãn lại, anh chỉ cần ở bên cạnh Tô Nhược Hân là được, những việc khác, Phương Tấn sẽ tự sắp xếp xử lý.
Cũng hiếm khi cho bản thân một ngày nghỉ cuối tuần.
Trời sáng.
Tối qua, Hạ Thiên Tường đã tắt đồng hồ báo thức trên điện thoại của Tô Nhược Hân, cho nên cô càng ngủ càng say.
Mãi đến khi tiếng còi xe cảnh sát vang lên, hai người mới tỉnh giấc.
Lúc nhìn thấy Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân hơi sửng sốt: “Sao… Sao anh lại ở đây?”
“Em rửa mặt rồi xuống, anh đi xem thử đã xảy ra chuyện gì.” Trong lúc nói chuyện, Hạ Thiên Tường đã sửa sang lại quần áo trên người.
Có tiếng còi xe cảnh sát vang lên, phải đi xem thử là xảy ra chuyện gì, không ngờ lại tìm thấy biệt thự bí ẩn này của anh, người bên trên đúng là có tâm.
Nhưng khi anh mở cửa hông đi ra, lập tức có người lên tiếng: “Anh Hạ, người chúng tôi tìm không phải anh mà là cô Tô, phiền anh giao cô ấy ra đây.”
Nghe thấy cảnh giác muốn anh giao Tô Nhược Hân ra, ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: “Cho tôi một lý do.”
“Tô Nhược Hân bị tình nghi giết người, đây là lệnh bắt, cô ấy đã được phê chuẩn bắt về điều tra rồi.”
“Giết người? Chuyện là khi nào?”
“Sáng sớm hôm nay.”
“Không thể nào, từ tối qua Tô Nhược Hân vẫn luôn ở đây, cô ấy không có thời gian gây án.”
“Anh Hạ, chúng tôi chỉ làm việc theo lệnh, nếu còn không giao người ra, chúng tôi sẽ đi vào tìm người.”
Hạ Thiên Tường nhìn lệnh bắt trong tay đối phương, cái tên Tô Nhược Hân bên trên vô cùng chói mắt, nhưng giấy trắng mực đen còn có con dấu, không giống làm giả cho lắm.
Xem ra Tô Nhược Hân thật sự có liên quan đến án mạng của ai đó rồi.
Có lẽ không phải Trần Ngọc Thuý.
Anh đã xử lý con dao trên bụng bà ta rồi, không liên quan đến Tô Nhược Hân.
Không thể nào có người lại tính nợ cũ bắt Tô Nhược Hân được, chuyện như thế không khoa học.
Chuyện đã qua từ lâu rồi.
Nhưng trong lúc nhất thời, anh cũng không nghĩ ra rốt cuộc Tô Nhược Hân đã “giết” ai.
“Xin đợi một lát.” Hạ Thiên Tường không cố chấp với đối phương, anh cảm thấy vẫn nên hỏi rõ trước đã, sau đó nếu Tô Nhược Hân thật sự có tình nghi giết người, thì anh cũng chỉ có thể giao cô ra.
Sau đó lại nghĩ cách cứu cô ra ngoài.