CHƯƠNG
Tô Nhược Hân cũng không tranh, Chúc Hứa quả thật rất nặng, cộng thêm cô đã lớn như vậy nhưng rất ít khi bế trẻ nhỏ, ngẩng đầu nhìn khu chung cư cao chừng ba mươi mấy tầng này, cũng không biết căn hộ của Hạ Thiên Tường là ở tầng nào, cô vẫn không bế thì hơn.
Tránh cho bế giữa chừng không bế nổi nữa vẫn phải giao cho Hạ Thiên Tường, lại còn đánh thức cậu bé.
Ba người đi vào thang máy, Hạ Thiên Tường nhìn bảng số tầng: “Tầng hai mươi tám.”
Tô Nhược Hân vừa nhấn xuống, lại có người xông vào thang máy, nhìn thấy tầng hai mươi tám đã được ấn, không nhịn được tò mò hỏi: “Tôi ở tầng hai mươi bảy, mấy người là gia đình mới ở tầng hai mươi tám à? Trước kia chưa từng thấy đến.”
“Vâng.” Tô Nhược Hân gật đầu, Hạ Thiên Tường bảo cô ấn tầng hai mươi tám, vậy chính là ở tầng hai mươi tám rồi, chứ cô cũng không rõ lắm.
Nghe thấy Tô Nhược Hân thừa nhận là ở tầng hai mươi tám, người phụ nữ lập tức nhiệt tình tiến lên trước, thoáng nhìn Chúc Hứa ngủ ngon trong ngực Hạ Thiên Tường: “Cậu bé này một nửa giống ba một nửa giống mẹ, lớn lên sẽ rất đẹp.”
“..” Tô Nhược Hân ngơ ngác chừng ba giây mới nhận ra rằng dì này đang nói cô, Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa.
Lại quay ra nhìn Chúc Hứa, không thể không bội phục dì này, thật sự rất biết nói chuyện, ăn nói rất khéo léo.
Chúc Hứa không giống cô chút nào, nhưng hình như cũng hơi giống Hạ Thiên Tường.
Cô vừa định phản bác, không ngờ Hạ Thiên Tường vẫn luôn giữ im lặng lại lên tiếng: “Đều là hàng xóm, sau này xin chăm sóc nhiều hơn.”
Tô Nhược Hân trợn to hai mắt, Hạ Thiên Tường anh cần hàng xóm nữ này chăm sóc gì chứ?
“Hạ Thiên Tường, anh đang nói cái gì vậy?”
“Sau này có thêm hàng xóm chăm sóc lẫn nhau rất tốt.” Khóe môi Hạ Thiên Tường hơi cong lên, nụ cười trên mặt ngày càng rõ ràng.
“Dì, chúng cháu không phải…”
“Đề nghị trước đó của em không tệ, anh sẽ làm thủ tục cho em và Tiểu Hứa.” Đương nhiên, nhất định phải thêm anh, nếu không, thủ tục này chắc chắn không làm được.
Nghĩ đến một nhà ba người, bỗng nhiên cảm thấy có lẽ sự xuất hiện của Chúc Hứa sẽ giúp anh vượt qua cửa ải Tô Nhược Hân.
“Xử lý… xử lý thủ tục gì?” Tô Nhược Hân nhất thời không kịp phản ứng, nghe không hiểu anh đang nói gì.
“Hai người họ gì? Sau này gặp mặt cũng dễ chào hỏi.”
“Tôi họ Hạ, cô ấy họ Tô.” Hạ Thiên Tường rất “nhiệt tình” giới thiệu mình và Tô Nhược Hân, sau đó lần đầu chủ động hỏi một câu: “Còn họ của dì?”
“Tôi họ Phương, mọi người đều gọi tôi là dì Phương, ngài Hạ bà Hạ, sau này thường xuyên qua lại nhé.” Thấy thang máy sắp lên tầng hai mười bảy của mình, bà Phương vô cùng nhiệt tình đề nghị.
“Cảm ơn.” Sau đó, không đợi Tô Nhược Hân lên tiếng, Hạ Thiên Tường đã lễ phép trả lời.
Đến tầng hai mươi bảy rồi, bà Phương rời khỏi thang máy, khi cửa còn chưa đóng, quay đầu cười nói với Hạ Thiên Tường: “Ngài Hạ tuổi trẻ tài cao, bà Hạ trẻ trung xinh đẹp.”
“Cảm ơn.”
Sau đó cửa thang máy đóng lại.