CHƯƠNG
“Rất lâu không ở rồi, Tô Nhược Hân, chúng ta vẫn nên quét dọn vệ sinh, sau đó gọi đồ ăn ngoài đến.”
“Không có nguyên liệu nấu ăn à?”
“Không, tôi đặt đồ ăn ngoài.”
“Được, vậy tôi quét dọn vệ sinh.” Nghe thấy Hạ Thiên Tường nói rất lâu không ở đây rồi, Tô Nhược Hân thấy không có cũng là đương nhiên, vẫn nên quét dọn sạch sẽ một chút thì ổn thỏa hơn.
Chúc Hứa đã đi dạo xong lần lượt các phòng, hí ha hí hửng chạy đến trước mặt Tô Nhược Hân, ôm lấy đùi cô: “Dì nhỏ, nơi này lớn quá, Hứa Hứa rất thích.”
“Vậy sau này ở nơi này, được không?”
“Nhưng mà, nếu như cháu ở trong này, vậy khi mẹ cháu ở nơi rất xa trở về, liệu có thể sẽ không tìm thấy cháu không?” Chúc Hứa khẽ nhíu mày lại, rất không yên lòng hỏi.
Đầu mũi Tô Nhược Hân chua xót: “Sẽ không, chị ấy có số điện thoại của dì nhỏ, chị ấy sẽ gọi điện thoại cho dì nhỏ.”
“Vậy mẹ ở nơi rất xa có thể gọi điện thoại cho dì nhỏ, dì nhỏ, bây giờ dì gọi cho mẹ đi, cháu muốn nói chuyện với mẹ, cháu muốn biết mẹ đã tỉnh chưa.”
“…” Tô Nhược Hân choáng, hoàn toàn không biết phải trả lời Chúc Hứa thế nào.
Tính ra cô vẫn còn nhỏ, hoàn toàn không có kinh nghiệm nuôi trẻ.
“Tiểu Hứa, đi xem quả cầu pha lê có đẹp không? Thích thì để lại, không thích thì tự ném đi.” Bên kia, Hạ Thiên Tường nghe thấy cuộc nói chuyện của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, khéo léo dời đề tài.
Trẻ nhỏ dễ bị chuyện mới lạ hấp dẫn, vừa nghe thấy có quả cầu pha lê, cậu bé lập tức hí ha hí hửng chạy đi, sớm đã quên mất lời vừa nói với Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cảm kích nhìn Hạ Thiên Tường, may có anh ở đây, nếu không thật sự không đối phó được Chúc Hứa.
Không thể không nói, đứa nhỏ này rất thông minh, thông minh khiến cô khó mà đối phó.
Thế là, hai lớn một nhỏ bắt đầu tổng vệ sinh căn hộ.
Lau sàn nhà, lau bàn ghế, bởi vì không có đồ trang trí gì, chỉ có đồ dùng trong nhà, cho nên nửa tiếng là cả căn nhà đều được lau chùi sạch sẽ.
Nhưng mà, nhìn thì là ba người làm việc, nhưng thật ra gần như toàn bộ đều là một mình Tô Nhược Hân quét dọn.
Vốn dĩ phân công Hạ Thiên Tường lau sàn nhà, Tô Nhược Hân lau mấy thứ như bàn ghế bệ cửa sổ, kết quả, cậu Hạ lau nhà nhưng không vắt kỹ chổi lau nhà, khiến cho sàn nhà dính đầy nước, càng lau càng ướt.
Còn khiến Chúc Hứa suýt nữa ngã nhào.
Thế là, Tô Nhược Hân đang lau chùi đồ dùng trong nhà vội vàng giành lấy công việc này.
Hạ Thiên Tường cũng vui vẻ lười biếng, ngồi chơi với Chúc Hứa.
Thi thoảng liếc nhìn Hạ Thiên Tường và Chúc Hứa, một lớn một nhỏ đã từ có lòng thù địch lẫn nhau lúc đầu đến hòa thuận thân thiện với nhau bây giờ.
“Ting toong”, chuông cửa vang lên.
Tô Nhược Hân đang cầm khăn lau bàn ăn: “Hạ Thiên Tường, anh đi mở cửa.”
Hẳn là nhân viên giao thức ăn, rất đúng lúc.