CHƯƠNG
Mặc dù đồ ăn Hạ Thiên Tường gọi đủ cho năm người ăn, nhưng nghĩ đến quan hệ giữa Hạ Thiên Tường và Lương Viễn, cô không muốn tự tìm phiền toái đâu.
Lúc này chỉ cảm thấy nên tiễn Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê đi, sau đó cô sẽ tỉ mỉ tra hỏi chuyện Hạ Thiên Tường mua căn hộ này.
Vừa rồi cô không nổi giận là không muốn Hạ Thiên Tường khó xử trước mặt người khác, nhưng vậy cũng không có nghĩa là cô không truy cứu.
Không thích thói quen một lời không hợp là mua luôn căn hộ thế này.
Cho dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy.
Cô cảm thấy anh mua như vậy khiến cô rất áp lực.
Bởi vì, đều là đề nghị của cô.
Nếu như không phải cô muốn thuê một căn hộ gần Trường trung học Khải Mỹ, chắc chắn Hạ Thiên Tường sẽ không dứt khoát mua một căn như vậy, cô thật sự phục anh luôn rồi.
Nhưng, cô vừa nói xong, Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê giống như đã bàn bạc từ trước, đầu tiên là Lương Viễn nói: “Được được được, đến rồi thì nên ở lại, đúng lúc vẫn chưa ăn trưa, cùng ăn với nhau đi.”
“Được nha, dì cũng chưa ăn trưa, dì cũng đói bụng.”
Sau đó, hai người rất không khách khí tự dịch ghế ngồi xuống trước bàn ăn.
“…” Tô Nhược Hân xoa xoa tay, hoàn toàn không biết nên đối phó thế nào.
Sao cứ cảm thấy phản ứng của Lương Viễn và Tăng Hiểu Khê không giống với người thường vậy.
Người bình thường, dù là ai cũng có thể nghe ra lời vừa rồi của cô chỉ là lễ phép mà thôi.
“Đây là đồ ăn tôi gọi, không muốn mời người ngoài.” Hạ Thiên Tường gắp một miếng thịt vào trong bát Chúc Hứa: “Ăn đi.”
Câu nói lạnh lùng đằng trước là nói với Tăng Hiểu Khê và Lương Viễn vừa ngồi xuống, mà câu nói dịu dàng ấm áp đằng sau là nói với Chúc Hứa.
Giống như anh với Tô Nhược Hân và Chúc Hứa mới thật sự là người một nhà.
Cũng không biết vì sao, bây giờ nhìn Chúc Hứa, không nhịn được cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.
Thậm chí còn cảm thấy đứa nhỏ này có vẻ hơi giống anh.
Dì Phương tầng dưới nói không sai, là giống anh.
“Hạ Thiên Tường, sau này tôi là mẹ chồng của Tô Nhược Hân, tôi không phải người ngoài.” Tăng Hiểu Khê không khách khí cũng không chê bai, cầm đũa lên ăn.
Đồ ăn Hạ Thiên Tường gọi chính là đồ ăn của Trần Ký nổi tiếng thành phố T gần đây, bà ta nhìn đ ĩa là biết rồi.
Đúng lúc bà ta vẫn chưa từng ăn đồ ăn của Trần Ký, nhân cơ hội này bồi dưỡng tình cảm với Tô Nhược Hân, rất tốt.
“Tôi cũng không phải người ngoài, quen biết lâu rồi.” Lương Viễn cũng cầm đũa lên ăn.
Hai người đều là bề trên của Tô Nhược Hân, Tô Nhược Hân cũng không tiện mời người ta rời đi thật.
Nhưng đối diện với khuôn mặt âm u của Hạ Thiên Tường, thật sự rất ảnh hưởng đến cảm giác ngon miệng.