CHƯƠNG
“Không chịu thiệt chứ?”
Nhìn bộ dạng nếu có người dám khiến cậu chịu thiệt, tớ chắc chắn sẽ ra mặt thay cậu của Dương Mỹ Lan, Tô Nhược Hân bật cười: “Không có.”
Người chịu thiệt chính là Lý Lan.
Và cả người đã hại chết Chúc Yên.
Chúc Cương sẽ xử lý, không cần Tô Nhược Hân ra mặt.
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài rồi nói.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân thật sự không sao, Dương Mỹ Lan kéo cô đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Buổi sáng, bày binh bố trận lớn như thế, cả hot search đều là chuyện của cậu và Chúc Yên, dọa tớ sợ chết đi được. Sau đó, gọi điện cho cậu, không phải tắt máy thì là không trả lời. Tô Nhược Hân, cậu phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tớ.”
“Xin lỗi cậu, là lỗi của tớ, thật sự bận quá. Chủ yếu là quá k ích thích, bận tìm ra hung thủ thật sự, cậu nói xem, tớ lấy đâu ra thời gian quan tâm những chuyện khác chứ.”
“Tìm được rồi à?”
“Có manh mối rồi, phía sau không cần tớ lo lắng nữa. Nhưng đợi đến khi tìm được, tớ chắc chắn phải biết là ai xấu xa như vậy, lại muốn hãm hại tớ.”
“Nói không chừng là người hâm mộ của Hạ Thiên Tường đấy, thấy cậu ngứa mắt nên muốn chỉnh đốn cậu.”
“Ấy, thích Hạ Thiên Tường thì cứ thích đi, liên quan gì đến tớ chứ?”
“Tô Nhược Hân, cậu thật sự không thích Hạ Thiên Tường à?” Dương Mỹ Lan kéo Tô Nhược Hân đến một nơi khá vắng vẻ và yên tĩnh, nghiêm túc hỏi cô.
“Đã nói với cậu rồi, tớ chẳng qua từng cứu sống anh ấy một lần mà thôi. Anh ấy giúp tớ có thể là vì cảm thấy nợ tớ ân tình. Dù sao cứu mạng người có trả ra sao cũng không trả nổi, những thứ khác cũng không có gì cả.”
“Không thể nào.”
“Ý của cậu là gì hả? Dương Mỹ Lan, không phải cậu nghi ngờ tớ và Hạ Thiên Tường có gì đó đấy chứ? Nếu cậu vì chuyện này mà từ bỏ Hạ Thiên Tường, tớ sẽ giận đó.”
Khi nói ra câu này, Tô Nhược Hân thấy hơi chột dạ. Cô thì hết lòng để giới thiệu cho Dương Mỹ Lan, ai ngờ hôm nay lại có nhầm lẫn. Giờ bị Dương Mỹ Lan kéo qua khiến cô bỗng thấy chột dạ.
Cứ có cảm giác là trước đây cô không nên ngủ chung giường với Hạ Thiên Tường nhiều lần như thế.
Có lỗi với Dương Mỹ Lan quá đi thôi.
“Trời, Tô Nhược Hân, cậu đúng là một cô gái ngốc.” Dương Mỹ Lan sốt ruột nói.
“Sao tớ lại ngốc? Cậu mới ngốc ấy.”
“Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường thích cậu đó.”
“Ầm”, trong đầu Tô Nhược Hân trở nên trống rỗng, sau đó cô nhíu mày trầm giọng hỏi: “Cậu nói gì cơ? Cậu nói lại đi.”
“Hạ Thiên Tường thích cậu.” Dương Mỹ Lan chỉ đành nói thêm lần nữa, cực kì muốn gõ lên đầu Tô Nhược Hân, phải mau gõ cho cô tỉnh ra.
“Không thể nào. Dương Mỹ Lan cậu đừng có nói bậy, anh ấy không thể nào thích tớ được. Tớ và anh ấy cách nhau một trời một vực, không chỉ không môn đăng hộ đối, mà cậu cũng biết người tớ thích là ai mà, trước giờ cũng có phải là người như anh ấy đâu. Nếu cậu còn nói thế nữa thì tớ giận cậu đấy.” Tô Nhược Hân như vừa nghe thấy một câu chuyện buồn cười lắm vậy.