CHƯƠNG
Không sao, cô ta tin họ sẽ thành đôi.
Lúc này Tô Nhược Hân thấy Dương Mỹ Lan xin tha nên mới thả tay, sau đó lại gõ đầu mình: “Ôi chết với trí nhớ của tớ thôi, Chúc Hứa còn ở chỗ tớ, tớ về trước đây.”
Cô nói đi là đi, Dương Mỹ Lan kéo cô lại: “Kí túc ở hướng bên kia mà.”
Tô Nhược Hân lại gõ đầu: “Tớ hứa với Chúc Cương là chụp ảnh của Chúc Hứa giúp anh ấy nên tớ thuê một căn chung cư ở phía bắc tiểu khu bên kia. Tớ về chơi với Chúc Hứa đây, về tới rồi nói chuyện tiếp nhé.”
Tô Nhược Hân vội vàng rời đi.
Hình như cô hơi quá đáng khi nhờ Hạ Thiên Tường giúp cô chơi với Chúc Hứa cả một đêm.
Dù sao cô cũng biết anh làm tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị thì sẽ bận bịu đến mức nào.
Thế mà cô lại nhờ anh làm vú em suốt một đêm trời, không biết bây giờ người chưa từng làm công việc đó như Hạ Thiên Tường sẽ chơi với Chúc Hứa thế nào nữa. Cô phải về nhanh, không thể nào để hai người đàn ông một lớn một nhỏ lật tung nóc chung cư lên được.
Cô bước nhanh ra khỏi sân trường về tới chung cư.
Khi mở cửa đi vào, cô đột nhiên dừng bước.
Dường như giờ đây chỉ có tiếng bước chân của cô thôi, chứ trong nhà thì rất yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức không có một tiếng động gì.
Cô đứng trước cửa nhìn vào trong thì thấy một lớn một nhỏ đều đang ở trong phòng khách.
Một người ngồi trên sofa và đang kê laptop lên trên đôi chân dài.
Người ta hay nói đàn ông đẹp trai nhất khi đang chuyên tâm làm việc, cô thấy bộ dáng đang làm việc của anh lúc này rất đẹp trai và ưa nhìn.
Lại nhìn sang Chúc Hứa thì thấy thằng bé đang tháo ra lắp vào đống đồ chơi mà Hạ Thiên Tường mua cho mình.
Nhiều lắm, tận một thùng to mà hôm nay vừa đưa tới. Thằng bé chuyên tâm chơi chứ chẳng cần Hạ Thiên Tường trông nom gì.
“Khụ…” Tô Nhược Hân bỗng có cảm giác mình đã bước nhầm vào đây.
Có vẻ cô hơi thừa thãi.
Cô vừa ho khan thì cả người ngồi trên ghế lẫn người ngồi dưới sàn đều nhìn về phía cô.
“Về rồi đấy à.” Hạ Thiên Tường có một cảm giác như đang chờ cửa người nhà vậy, nhưng hình như trên mạng toàn ghi là phụ nữ đợi chồng về, còn anh thì ngược lại, anh đợi một người phụ nữ về…
“Dì út về rồi.” Chúc Hứa nhảy cẫng lên và chạy thẳng về phía Tô Nhược Hân, sau đó nhiệt tình ôm đùi cô, muốn cô ôm.
Tô Nhược Hân ôm Chúc Hứa lên: “Nay có nghịch không?”
“Chú Hạ, cháu ngoan lắm và cũng không nghịch ngợm đúng không ạ?”
“Ừ, khá ngoan.” Người luôn lạnh lùng và nghiêm túc như Hạ Thiên Tường giờ lại cười mỉm, anh tắt laptop để chuẩn bị đi.
Tối nay anh có việc nên cần phải đi ngay bây giờ.
Vì thế Tô Nhược Hân nhìn Chúc Hứa.
Chúc Hứa lập tức chột dạ gục đầu xuống: “Cháu chỉ bảo chú Hạ dạy cháu chơi đồ chơi thôi.” Nói rồi nhìn trộm Hạ Thiên Tường một cái: “Chỉ bảo chú ấy chơi một lúc thôi, vì cháu… cháu… cháu lớn thế này rồi mà chưa từng chơi trò nào hay thế cả, cháu… cháu không biết chơi.”