CHƯƠNG
“Nếu em muốn tôi đi, tôi sẽ qua bây giờ.” Đôi môi mỏng của Hạ Thiên Tường khẽ mím lại. Lúc nói, lý trí mách bảo anh không thể đi, nhưng trong đầu vừa hiện ra dáng vẻ Tô Nhược Hân lười biếng dựa vào sofa ăn từng quả nho, anh đã bất giác nói vậy.
Sau khi nói xong, ngay cả anh cũng sửng sốt.
“Ơ, cái gì gọi là tôi muốn anh tới thì anh tới chứ? Hạ Thiên Tường, đây là anh tự đề nghị, bản thân ạnh xem mà làm.” Tô Nhược Hân tức giận, gào lên như pháo liên châu rồi cúp máy.
Hạ Thiên Tường nghe tiếng báo bận trong điện thoại, bỗng nhiên phát hiện ra Tô Nhược Hân là người đầu tiên dám cúp máy với anh như vậy.
Từ trước đến nay, ngay cả Lục Diễm Chi cũng chưa từng cúp máy với anh.
Ơ, xem ra anh quá chiều cô rồi.
Không đi.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Hạ Thiên Tường đã xoay người đi vào phòng họp.
Anh không đi, một là không chiều Tô Nhược Hân nữa, hai là suy nghĩ cho sự an toàn của cô.
Anh vừa nghĩ như thế thì ý định này trở nên kiên định.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đẩy cửa phòng họp ra.
Nhưng anh còn chưa bước vào, đã nghe được tiếng nói chuyện của hai người ngồi ở gần cửa.
“Chắc phải là cô gái tên Tô Thanh Hà được chủ tịch hội đồng quản trị Lục thừa nhận kia chứ? Cậu Hạ đã động lòng phàm à?”
“Chắc vậy. Cậu ấy không còn nhỏ, ở tuổi này còn không nỗ lực, cũng xem như là trai ế.”
“Này, nói trai ế thật khó nghe. Nếu cậu Hạ muốn, có bao nhiêu người phụ nữ xếp hàng chờ cậu ấy cưng chiều đấy. Cậu ấy không muốn thôi.”
“Tôi còn nghi ngờ cô gái tên Tô Thanh Hà kia chỉ là thủ thuật che mắt, tôi vẫn khẳng định cậu Hạ thích đàn ông.”
“Rầm” một tiếng, Hạ Thiên Tường không thể nghe được nữa, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn, đẩy mạnh cửa ra, cân nhắc sức lực rất thỏa đáng, để cửa đập thẳng vào tường.
Trong phòng họp lập tức im lặng.
Đặc biệt là hai quản lý cao cấp đang thảo luận về tính hướng của Hạ Thiên Tường đúng lúc anh bước vào. Bọn họ hoảng loạn cúi đầu, giống như làm vậy có thể xóa đi những lời hai người bọn họ vừa nói vậy.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không nghe thấy.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không nghe thấy.
Hạ Thiên Tường chắc chắn không nghe thấy.
Chuyện quan trọng phải thầm nhắc ba lần.
Nếu không trong lòng hoảng hốt.
Ánh mắt Hạ Thiên Tường nhìn lướt qua hai quản lý cao cấp đang chột dạ trước mặt, sau đó lại lần lượt nhìn qua từng người còn lại, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên người Phương Tấn: “Anh chủ trì cuộc họp như vậy à?”
Phương Tấn “vù cái” nhảy dựng lên: “Cậu Hạ, lúc trước mọi người vẫn luôn báo cáo công việc, tôi thấy bầu không khí hơi nhạt nhẽo nên bảo mọi người thư giãn, cũng thả lỏng một chút, đúng không?”