CHƯƠNG
“Ầm” một cái, Tô Nhược Hân chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng. Sao cô cứ cảm thấy Hạ Thiên Tường đang nói mát, nghe như nói ‘cô không muốn anh tới’.
Nhưng sao cảm giác như anh đang nói ‘Cô muốn anh tới’.
Cô đặt đũa xuống, bình tĩnh nhìn anh và muốn phản bác, nhưng vừa đối diện với gương mặt đẹp trai lần nào cũng có thể làm tim cô đập nhanh hơn này, cô lại ngây ra không nói được một từ nào.
Thôi quên đi, anh tới cũng tới rồi, tùy anh đi.
Cô đang ăn thì cửa Trần Ký lại mở ra.
Tô Nhược Hân không để ý.
Nhưng một bóng dáng nhỏ nhắn đã nhanh chóng chạy tới, một tay nhỏ nắm lấy tay Tô Nhược Hân: “Dì út, chú Hạ, Hứa Hứa tới đón các người.”
Tô Nhược Hân theo cơ thể nhỏ bé của Chúc Hứa nhìn sang, lại thấy một bàn tay nhỏ bé khác của Chúc Hứa đang nắm lấy tay Hạ Thiên Tường.
Rõ ràng là dáng vẻ cùng lấy lòng, không bỏ sót một ai.
Dù sao cậu bé cũng biết cô và Hạ Thiên Tường chỉ là tình cờ gặp gỡ cậu, không phải người thân thật sự.
Vì vậy mỗi khi tiếp xúc với họ, ít nhiều cậu đều có một chút cẩn trọng.
Cảm nhận được điều này, Tô Nhược Hân cảm thấy đau lòng.
“Sao cháu lại tới đây?” Cô vốn cũng định đưa Chúc Hứa đi mua đồ.
Nhưng thời gian của cô quá gấp.
Giờ nghỉ trưa chỉ có hơn một tiếng, phải đi ăn còn phải đi mua đồ, người lớn đi mua đồ còn không kịp, lại dẫn theo một đứa nhỏ thì lại càng không đủ thời gian.
Vì vậy, suy đi nghĩ lại, cô không dẫn Chúc Hứa theo nữa.
“Chú Hạ gọi điện bảo dì Chiêm đưa cháu tới đây.” Cậu bé đáp rồi quay ra chỉ vào chị Chiêm ở ngoài cửa.
Tô Nhược Hân không ngờ Hạ Thiên Tường lại gọi Chúc Hứa tới, nhưng sau đó lại bình thường trở lại, bởi Chúc Hứa là đối tượng từ thiện của anh.
Đương nhiên phải đưa nhân vật chính tới.
“Cháu ăn trưa chưa?”
“Cháu ăn rồi, dì Chiêm nói cháu ăn hơi chậm, sợ làm lỡ thời gian nghỉ trưa của dì nên cháu ăn trước rồi, bây giờ cháu chờ chị với chú Hạ ăn xong rồi sẽ cùng đi siêu thị.”
“Được.” Tô Nhược Hân cười xoa đầu Chúc Hứa, sau đó tăng tốc ăn cơm.
Nhưng Hạ Thiên Tường vẫn ung dung thong thả như thường.
Chỉ là khi Tô Nhược Hân ăn xong, Hạ Thiên Tường cũng đặt đũa xuống.
Trước nay anh ăn không nhiều, cô biết.
Nhưng nhìn thấy những món ăn còn lại, cô vẫn hơi nhíu mày: “Hạ Thiên Tường, bệnh này của anh phải chữa.”
“Hả?” Hạ Thiên Tường nhất thời không phản ứng kịp.
“Ăn gì cũng không ngon, phải chữa.” Tô Nhược Hân giải thích.
Hạ Thiên Tường khẽ lắc đầu: “Qua loa thôi là được.” Anh thật sự đã quen.