CHƯƠNG
Tô Nhược Hân đột nhiên đứng dậy, mở khoá chiếc ba lô nhỏ mang theo bên mình.
Đây là ba lô Hạ Thiên Tường tặng cho cô.
Cũng chính lúc này, cô cảm thấy may mắn vì mấy hôm trước đã mua bộ châm bạc này.
Sở dĩ có châm bạc là bởi vì trong đầu cô càng ngày càng có nhiều cách liên quan đến châm cứu.
Cô cảm thấy chuẩn bị cũng không có gì không tốt, nhiều nhất chỉ là đặt trong túi xách không dùng đến thôi.
Không ngờ, giờ phút này lại được sử dụng.
“Đặt anh ấy nằm thẳng, sau đó mọi người hãy tránh ra.” Tô Nhược Hân nói với người phía trước.
“Cô gái trẻ, cô thật sự định chữa cho anh ấy ư?” Người trong đám đông đều nhìn cô với vẻ mặt nghi ngờ.
“Ừm, để tôi chữa, đặt anh ấy nằm thẳng đi.”
Giọng nói kiên định mà vững vàng rất không phù hợp với độ trẻ tuổi của cô gái, nhưng lại khiến người ta không tự chủ được muốn nghe theo yêu cầu của cô.
Người đàn ông được đặt xuống.
Nằm thẳng trên mặt đất.
Đám đông cũng di chuyển ra xa.
Xung quanh thoáng hơn một chút.
Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu rồi trải túi vải đầy châm bạc ra đất.
Trong tay cô là một cây châm bạc dài, chỉ là nó nhanh chóng c ắm vào huyệt thái dương một bên đầu người đàn ông.
Ngay sau đó, một cây châm bạc khác cũng c ắm vào bên thái dương còn lại của anh ta.
Mọi người đều sững sờ.
Chỉ thấy những chiếc châm bạc nhanh chóng c ắm vào đầu người đàn ông.
Trong vòng nửa phút, trên đầu người đàn ông đã có hàng chục chiếc châm bạc.
Mà mọi người đều choáng váng trước kỹ thuật nhanh và chuẩn xác của Tô Nhược Hân.
Nhìn không như cứu người mà giống như đang biểu diễn xiếc hơn.
Chỉ là người được biểu diễn lại bị thương thật và nằm ở đó.
Kết thúc rồi.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm rồi đứng dậy.
Đến lúc này cô mới phát hiện chân mình đang run lên.
Đây là lần đầu tiên cô dùng châm bạc, vậy nên cả quá trình dù nhìn có vẻ trôi chảy như nước chảy mây trôi, nhưng chỉ cô mới biết, cô rất căng thẳng.
Rất lo lắng.
“Có tôi đây rồi.” Một bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, hơi thở quen thuộc cũng ở bên cạnh.
Hạ Thiên Tường dường như có thể đọc được suy nghĩ, biết được lúc này cô đang sợ hãi, sau đó xuất hiện bên cạnh và an ủi cô một cách thần kỳ.
Tô Nhược Hân quay người lại.