CHƯƠNG
Mặc dù cô biết hiện tại người đàn ông vốn chẳng thể cử động được, nhưng cô vẫn lên tiếng để đề phòng.
Dù sao cô cũng vẫn là người mới.
Đây là lần đầu tiên cô sử dụng thuật châm cứu.
“Mọi người tránh ra hết đi, để cho cô gái này rút kim, mau tránh đường.” Mạc Tử Đơn đích thân dọn đường cho Tô Nhược Hân, vậy nên hai bước cô đã đi vào được.
Bác sĩ và y tá xuống xe cứu thương rồi theo sau: “Chính là người này à?”
“Đúng.” Có người trong đám đông phụ hoạ.
“Ai châm cứu vậy?”
“Cô ấy.” Mọi người đều chỉ vào Tô Nhược Hân, giờ khắc này, ánh mắt họ nhìn cô không còn vẻ nghi ngờ như trước nữa, tất cả đều là cung kính.
Bởi vì người đã tỉnh lại.
Anh ta tỉnh lại đã chứng minh tất cả.
“Cô châm cứu?” Bác sĩ nhìn Tô Nhược Hân với vẻ không tin, đồng thời cũng phát hiện ra Mạc Tử Đơn : “Đây chẳng phải ông Mạc sao? Cô gái trẻ này là đệ tử của ông à?”
Mạc Tử Đơn lau mồ hôi trên trán: “Không phải không phải, cô ấy không phải đệ tử tôi nhận.”
Tô Nhược Hân ngồi xổm xuống, lại lấy túi kim châm đã cất ra, sau đó nhanh chóng rút kim trên đầu người đàn ông, cho vào túi kim.
Động tác rút kim của cô còn nhanh hơn lúc châm kim, động tác như đã luyện tập mười mấy năm, hoàn toàn không giống điều mà một cô gái trẻ có thể làm được.
Bác sĩ ngẩn ra: “Ông Mạc, ông còn nói không phải đệ tử của ông, động tác này ngoài đệ tử của ông ra, tôi không tin còn người khác có thể làm được.”
Tô Nhược Hân cất xong cây kim cuối cùng rồi mới đứng dậy nói với bác sĩ: “Tôi vừa khôi phục chấn thương sọ não cho anh ta rồi, chỉ còn lại vết thương ngoài da, băng bó một lúc là xong, nhưng anh ta bị gãy ba cái xương sườn, xương sống thắt lưng cũng bị thương, vừa nãy anh ta mặc quần áo nên tôi không tiện châm cứu, vết thương còn lại giao cho anh đưa đến bệnh viện chữa trị nhé.”
Nói xong cô quay người rời đi.
Trải qua chuyện này, thời gian vốn đã ít ỏi giờ lại càng thêm ít, có thể cô vừa vào siêu thị còn chưa kịp chọn đồ đã phải về trường để học rồi.
“Cô gái, cô chờ một chút, chờ tôi với.” Mạc Tử Đơn thấy cô sắp đi thì vội vàng đuổi theo.
Nhưng không đợi ông ta đuổi kịp Tô Nhược Hân thì đã bị đám người hâm mộ lúc trước chặn lại: “Ông Mạc, cho tôi xin chữ ký.”
“Ông Mạc, có thể chẩn đoán bệnh cho tôi được không?”
Mạc Tử Đơn cuống lên, chỉ tay về hướng Tô Nhược Hân: “Các người muốn muốn theo đuổi thần tượng thì cũng là theo đuổi cô ấy chứ, tránh ra, tránh ra.”
Chỉ là dù ông ta có hét thế nào thì đám người này cũng không chịu tránh đi, khiến ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Nhược Hân biến mất trong tầm mắt.
Có Mạc Tử Đơn thu hút sự chú ý của mọi người, còn có bác sĩ kia tin chắc rằng Tô Nhược Hân là đệ tử của Mạc Tử Đơn , vậy nên thật sự không có ai đuổi theo ra ngoài.
Cũng làm cho Tô Nhược Hân thuận lợi đi vào siêu thị đối diện.
Cô nhìn đồng hồ rồi buồn rầu nói: “Hạ Thiên Tường, xin lỗi anh, chúng ta đi dạo một chút sau đó anh đi làm, còn tôi đi học nhé.”