CHƯƠNG
“Thỉnh thoảng thêm một chút thuốc bôi trơn mới có thể tăng tiến tình cảm giữa hai người, cậu không biết gì cả.” Tống Phi nói như một cao thủ.
Ở bên kia, Hạ Thiên Tường nhanh chóng đưa Tô Nhược Hân và Chúc Hứa vào chung cư.
Chị Chiêm đang chuẩn bị bữa tối, trong phòng bếp vay ra mùi thơm nồng nặc, là mùi của canh xương.
Nghe thấy tiếng mở cửa, bà ta lập tức đi ra đón, thấy Chúc Hứa hai mắt đỏ hồng, bà ta thoáng sửng sốt, sau đó thấy Tô Nhược Hân cũng thế, chị Chiêm rất thức thời nói: “Năm giờ dọn cơm, năm rưỡi cô Tô có thể đi đến trường học, được chứ?”
“Được.” Buổi chiều Tô Nhược Hân không có tiết, đi siêu thị cả buổi, bây giờ lại bắt đầu lo lắng cho việc học của mình.
“Reng.” Một âm thanh vang lên, là tiếng chuông điện thoại của Tô Nhược Hân.
Cô ngồi xuống sofa mở ra xem, là bài ghi chép Dương Mỹ Lan gửi cho cô.
“Cảm ơn.” Tô Nhược Hân trả lời cùng một icon, sau đó mở ra.
Cô lười để ý đến Hạ Thiên Tường vừa rửa tay ra ngoài.
Chúc Hứa chạy đến bên cạnh cô: “Dì Tô không giận chứ?’
Cậu bé nhẹ nhàng hỏi cô, vẫn lo là cô và Hạ Thiên Tường vẫn đang giận bé.
Tô Nhược Hân quay đầu nhìn người đàn ông, nhớ đến việc anh nói xin lỗi cô trước bạn của anh, lại nghĩ đến cảnh cô đánh anh trên đường, không nhịn được bật cười: “Hạ Thiên Tường, có phải bạn của anh bị mù rồi không, hai chúng ta đánh nhau như thế, anh ta còn có thể cho rằng tôi có quan hệ gì với anh, đúng là buồn cười.”
Hạ Thiên Tường sa sầm mặt, không quan tâm đến Tô Nhược Hân.
Anh đã nói thẳng như thế rồi.
Đánh là thương mắng là yêu, sao cô vẫn không hiểu ra vậy.
Hay là biểu hiện của anh vẫn chưa đủ trực tiếp?
Anh nuông chiều cô quá rồi.
Nghĩ vậy, Hạ Thiên Tường bắt đầu lướt điện thoại, Tô Nhược Hân cũng xem ghi chép Dương Mỹ Lan gửi cho cô, sau khi Tô Nhược Hân liên tục đảm bảo không tức giận mình, Chúc Hứa mới chịu đi chơi đồ chơi.
Đó là một lĩnh vực cậu bé hoàn toàn không biết gì.
Đặc biệt là những người máy kia, trông rất hay, vừa đẹp vừa ngầu nữa.
Chuông cửa kêu lên “đính đong”.
Tô Nhược Hân quay đầu thấy hai người một lớn một nhỏ đều đang bận rộn, bèn đứng dậy muốn đi mở cửa.
Không ngờ Chúc Hứa đang chơi đồ như nghĩ ra điều gì, lập tức đứng dậy: “Cháu đi cháu đi.”
Sau đó, cậu bé vui vẻ chạy tới, nhón chân cố sức mở cửa.
“Xin hỏi tìm ai vậy?”
“Đơn hàng của Chúc Hứa?”
Chúc Hứa nhìn chằm chằm đơn hàng trong tay shipper, cười híp mắt nói: “Để cháu ký tên.”
“Cháu là Chúc Hứa à?”