CHƯƠNG
“Thích trường đại học nào?”
“Đại học T, tôi muốn thi vào khoa Y của Đại học T.” Tô Nhược Hân nói ra ngay lập tức. Mấy ngày gần đây cô đã nghĩ kĩ rồi, nếu phải chọn giữa ngôi trường tốt và chuyên ngành tốt thì cô muốn chọn cả hai.
Tuy hơi tham lam, nhưng người ta bảo làm người phải có ước mơ mà, lỡ như đậu thật thì sao.
“Ừ, vậy thì chọn khoa Y của Đại học T.” Hạ Thiên Tường tùy tiện trả lời.
“Đó là tôi nghĩ rồi đặt mục tiêu vậy thôi.” Nghĩ đến việc hết kì nghỉ hè này là được lên Đại học nên tâm trạng Tô Nhược Hân rất vui.
Rất mong chờ cuộc sống đại học.
“Học Y nhưng học chuyên ngành gì?”
“Trung Tây Y kết hợp.”
“Được đấy, khoa Y của Đại học T là nơi đào tạo ngành này hàng đầu trong nước.”
“Hạ Thiên Tường, anh nói như kiểu tôi sắp đậu luôn rồi vậy, mượn lời chúc lành của anh nhé.”
“Vì em sẽ thi đậu mà.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh nói. Tô Nhược Hân muốn học ở trường đại học nào thì học, thi đậu thì học ở Đại học T, không đậu cũng sẽ học khoa Y của Đại học T.
Cô không cần bận tâm mấy việc này.
Cô chỉ cần tham gia kì thi THPT quốc gia và chuẩn bị cho việc lên đại học là được.
Hơn nữa anh cũng tán thành chuyện cô học ở Đại học T.
Đại học T tọa lạc ở thành phố này, bốn năm đại học của cô đều sẽ ở thành phố T này, tốt lắm.
“Tôi đi học đây.” Ăn cơm xong, Tô Nhược Hân đi học.
Chẳng hiểu sao mà sau khi Hạ Thiên Tường hỏi nguyện vọng đại học của cô xong, cô bỗng cảm thấy chắc chắn mình sẽ thi đậu.
Nhất định phải cố gắng.
Từ lớp mười đến lớp mười hai, Sinh học luôn là môn mà cô học kém.
Nhưng sau khi cô tích lũy được rất nhiều kiến thức từ miếng ngọc của Hạ Thiên Tường, Sinh học không còn là môn cô học kém nữa, nó đã trở thành môn học mà cô có thể đạt được một điểm số cao.
Không còn môn học kém, chắc chắn thành tích thi THPT quốc gia của cô sẽ không thấp.
Vào trường, Tô Nhược Hân vui vẻ đi tới dãy phòng học.
Đang đi thì trước mặt có người ngăn cô lại.
Tô Nhược Hân ngẩng đầu: “Lý Lan, cô muốn làm gì nữa?”
Sao cô thấy cái cậu bạn Lý Lan này cứ như âm hồn bất tán thế nhỉ, cứ xuất hiện trước mặt cô và nghĩ đủ cách để khiến cô khó chịu.
“Tô Nhược Hân, chắc cô đắc ý lắm chứ gì?”
Tô Nhược Hân không nghe hiểu ý của Lý Lan: “Ý cô là sao?”
“Tôi có ý gì mà cô không biết ư? Tô Nhược Hân cô đang giả vờ đấy à.” Lý Lan căm phẫn trợn mắt nhìn cô, nhìn như muốn lột da cô ra vậy.