CHƯƠNG
“Khụ…” Thầy Trương đi vào lớp ho khan một tiếng. Thấy thế Dương Mỹ Lan đành quay đầu lại và không để tâm đến Hứa Thanh Thanh ở sau lưng nữa.
Thầy Trương nghĩ là đó chỉ là cuộc đấu miệng tinh nghịch của các em học sinh nữ với nhau nên cũng không để tâm.
Giờ tự học buổi tối bắt đầu, thầy Trương tiến hành đánh giá tình hình đợt thi thử này và nhấn mạnh việc tuyên dương Tô Nhược Hân.
Khi trước chỉ xếp thứ hai, thứ ba, nhưng mấy lần liên tục gần đây toàn đứng đầu khóa, thành tích của Tô Nhược Hân rất ổn định.
Ông cũng rất vui khi mình có người học sinh như Tô Nhược Hân.
Nếu thành tích thi Đại học của Tô Nhược Hân cũng tốt như thế, thì chắc chắn em ấy sẽ thi đậu vào một ngôi trường có tiếng, đây cũng sẽ là thành tích của ông khi làm chủ nhiệm lớp.
Ông cũng được thơm lây.
Cả tối Tô Nhược Hân đều khiêm tốn ôn tập lại bài học.
Vì dù cô không quay đầu cũng biết Hứa Thanh Thanh đang nhìn chằm chằm bóng lưng cô, như thể muốn nhìn ra một lỗ thủng trên lưng cô.
Ghen tị.
Đây là một sự ghen tị rõ rệt.
Hết giờ tự học, khi Tô Nhược Hân ra về thì nghe thấy Hứa Thanh Thanh nói sau lưng: “Hừ, cái thứ chép bài. Có Hứa Thanh Thanh tôi đây thì đứng có mơ tưởng đến việc thi đậu ngành tốt trường tốt.”
Tô Nhược Hân không thèm để ý đến người điên này. Người ghen tị cô thì nhiều lắm, từ năm lớp mười đến năm mười hai năm nào cũng có, nếu mà giận thì đổ bệnh mất.
Người ta đố kỵ cô vì cô xinh đẹp, rồi mỗi lần đạt được điểm số cao cũng bị người ta ghen tị.
Thậm chí có người còn trách móc ngay trước mặt cô, nói cô trông như hồ ly tinh.
Ở nhưng mà trước giờ cô chưa từng giành giật bạn nam nào hết đâu.
Cô xinh đẹp vì đó là món quà mà ông trời tặng cho cô.
“Tô Nhược Hân, ánh mắt Hứa Thanh Thanh nhìn cậu lạ lắm. Sắp đến kì thi THPT quốc gia rồi, cậu cẩn thận chút.” Dương Mỹ Lan không nhịn được mà nhắc nhở Tô Nhược Hân.
“Tớ biết rồi. Tớ về đây, mai gặp nhé.”
Vẫn phải về chung cư, cô phải chơi cùng Chúc Hứa nữa.
Lý do mà cô muốn thi đậu vào Đại học T cũng là vì Chúc Hứa.
Chúc Hứa ở thành phố này, vậy nên cô cũng sẽ ở lại thành phố này để chăm sóc Chúc Hứa.
Cũng như là để người chị Chúc Yên đã qua đời vì cô được yên lòng.
Đi ra khỏi cửa bắc của Trường trung học Khải Mỹ, Tô Nhược Hân băng qua đường và đi vào tiểu khu.
Ngẩng đầu lên nhìn, tầng hai tám tắt đèn.
Chắc Chúc Hứa đã ngủ rồi.
Vậy thì Hạ Thiên Tường còn ở đó không?
Chắc không đâu.