CHƯƠNG
“Nhược Hân…” Nhưng người đàn ông này vẫn đang rầm rì tên cô.
Như nghiện vậy, cứ gọi mãi.
Tô Nhược Hân thử nhúc nhích, nhưng mới thoát ra được đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại ngay.
Lần này cô đối mặt với anh.
Cô thấy anh nhắm mắt rồi đột nhiên nhớ lại lần đầu tiên họ gặp nhau, hôm đó anh cũng nằm đó và nhắm mắt thế này.
Khi đó cô cảm thấy anh rất xúi quẩy nên thấy anh rất chướng mắt.
Khi đó cô đâu có ngờ được rằng, thì ra lúc Hạ Thiên Tường tỉnh lại còn đẹp trai hơn.
Đôi mắt anh giống như biết hút hồn vậy, khiến cho cô lần nào đối mặt với nó cũng thấy tim đập nhanh hơn.
“Hạ Thiên Tường, tôi buồn ngủ rồi, mai tôi còn đi học nữa, anh thả ra đi.”
Người đàn ông này chẳng thèm để ý đến cô mà cứ ngủ trong yên lặng.
Đúng thế, sao anh để ý cô được.
Anh gọi tên cô là vì nằm mơ thấy cô thôi.
Nhưng nằm trên người anh với tư thế này cũng không phải là cách hay.
Cả buổi tối không thể ngủ như thế này được.
Cô muốn đi ngủ.
Khi Tô Nhược Hân không biết làm sao để đẩy anh ra thì Hạ Thiên Tường bỗng động đậy, anh xoay người cô lại.
Không chờ cô phản ứng thì cô đã nằm sang bên cạnh Hạ Thiên Tường, rồi anh vươn tay ôm lấy eo cô và ngủ tiếp.
Lần này ngủ sâu hơn hẳn.
Không gọi tên cô nữa.
Tô Nhược Hân thở phào nhẹ nhõm, sau khi đã quen với bóng tối, cô nhìn chăm chú lên miếng ngọc trên cổ Hạ Thiên Tường.
Anh vẫn đang mất vị giác.
Cô vẫn muốn chữa khỏi bệnh của anh.
Nhìn miếng ngọc của anh, tay cô giống như bị nó mê hoặc mà lặng lẽ vươn qua đó rồi cầm lấy nó.
Rồi đặt lên vết bớt của mình.
Anh từng nói nếu không có miếng ngọc này trên người thì anh sẽ không ngủ ngon được.
Cô sẽ trả lại cho anh sau khi đã có cách chữa khỏi bệnh mất vị giác của anh.
Chỉ khi nào miếng ngọc của Hạ Thiên Tường được đặt lên vết bớt thì chữ mới tràn vào đầu cô.
Hơn nữa cô phát hiện là không phải lần nào cũng có.
Một ngày chỉ được tối đa hai lần thôi.