“Ăn rồi, tại sao không ăn, đó là tôi bỏ ra số tiền lớn mua về, sao có thể không ăn chứ, cô cho rằng tôi sẽ tin lời của cô sao, vừa rồi tôi từ phòng ngủ của con trai qua đây, toàn thân trên dưới của nó đều tốt cả, ăn vào căn bản không sao, tối qua cô là nói linh tinh, muốn bịp lươn của tôi, may mà tôi không tin cô.
”
“Thật sự ăn rồi sao?” Tô Nhược Hân đã mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, nụ cười rất ngọt ngào, ngọt ngào giống như một thiên sứ nhỏ.
“Ăn rồi cô có thể như nào, cô có thể quản được sống chết của Hạ Thiên Chiếu sao, cô còn có thể quản được chuyện trong nhà của chúng tôi chắc?” Hạ Thiên Vy chống eo, hận không thể xông lên đạp Tô Nhược Hân hai phát.
Tối hôm qua, cô ta thật sự là chịu thiệt lớn ở chỗ Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân giống như không nghe thấy, cúi đầu nhìn đồng hồ, sau đó bấm tay tính thời gian: “Ừm, sắp rồi.
”
“Cái gì sắp rồi? Lẽ nào tối qua cô ngay trong đêm mua lươn rồi ship nhanh tới sao? Tôi nói cho cô biết, không phải là loại tự nhiên tuyệt đối không được, chỉ có loại tự nhiên mới tính là đền, nếu không thì không tính.
” Dương Xuân Lệ ánh mắt lạnh lùng trừng Tô Nhược Hân.
“Đúng, không tính, Tô Nhược Hân, còn không mau quỳ xuống trước mẹ tôi?”
Tô Nhược Hân quay đầu liếc nhìn chị Trương ở một bên: “Phương Tấn có đưa đồ tới chưa? Cầm đi nấu.
”
“Cô Tô, đồ đưa tới đã nấu xong rồi, không cần nấu nữa.
” Tuy chị Trương không biết Tô Nhược Hân bảo Phương Tấn đưa đồ tới là muốn làm gì, có điều cũng không biết tại sao, trải qua tối hôm qua, chị ta lúc này rất tin năng lực của Tô Nhược Hân.
“Đi lấy tới đây.
” Tô Nhược Hân gật đầu, nghiêm túc hồi tưởng, tối qua cô trước khi đi ngủ gửi tin nhắn cho Phương Tấn chỉ bảo anh ta đưa lá sơn trà tới, không ngờ anh ta lại chiều lòng người nấu luôn rồi, thật tốt.
“Tô Nhược Hân, cô lại muốn giở trò gì? Đừng hòng giả thần giả quỷ ở trước mặt tôi và mẹ tôi, mau chóng quỳ xuống trước mẹ tôi.
”
Hạ Thiên Vy gào to giọng, trực tiếp đánh thức những người vẫn đang trong giấc nồng ở trong căn biệt thự này.
Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Hương dắt nhau chạy tới.
“Chị dâu hai, xảy ra chuyện gì?" Tối hôm qua khi Dương Xuân Lệ tới, Lục Diễm Chi đã đi ngủ rồi, cho nên không hề biết Tô Nhược Hân dùng lươn của Dương Xuân Lệ.
“Lục Diễm Chi, cô đến vừa hay, Tô Nhược Hân lấy lươn tự nhiên tôi mua đi tẩm bổ cho con trai của cô, ờm, một người hôn mê bất tỉnh như nó, tẩm bổ như nào cũng không khỏe được, tôi thấy cô ta là hận không thể vào lúc Thiên Tường nhà cô chưa tỉnh thì gạo nấu thành cơm, từ đó trèo lên làm con dâu của nhà họ Hạ chúng ta, thật không biết xấu hổ, cô nhìn xem, đôi môi đó của cô ta cũng sưng rồi, % là bị Thiên Tường ăn lươn hôn.
”
“Tô Nhược Hân, chuyện là sao?” Tuy Lục Diễm Chi rất nghi hoặc, có điều nghĩ tới bản lĩnh trước đó của Tô Nhược Hân, không phải là giọng điệu chất vấn, mà là giọng điệu hỏi han.
Tô Nhược Hân hơi nhíu mày, khi Dương Xuân Lệ nói chuyện, cô thật sự cảm thấy môi có hơi sưng, lẽ nào giấc mơ tối qua quá chân thật?
Thật sự ngay cả môi cũng bị hôn sưng rồi?
Cưỡng chế đè ý nghĩ này xuống, Tô Nhược Hân thấp giọng nói: “Vết thương của Thiên Tường rỉ máu, tôi bảo chị Trương sấy khô lươn rồi nghiền thành bột rắc vào vết thương, cầm máu.
”
Giấc mơ đó quá xấu hổ, cô không thể nói, tuyệt đối không thể nói, vừa nghĩ lại, gương mặt đã đỏ rồi, nóng bừng.
Lục Diễm Chi gật đầu, nhìn sang Dương Xuân Lệ: “Chị dâu hai, tuy lươn của chị rất đáng tiền, nhưng Thiên Tường tốt xấu gì cũng tính là cháu của chị, nó hôm qua lại bị thương, dùng con lươn của chị, chị tới mức không buông như vậy sao?”
Dương Xuân Lệ đầu tiên là tắc nghẹn, có điều rất nhanh thì nhảy lên: “Em dâu, tôi đâu phải là nhằm vào cô, tôi là nhằm vào Tô Nhược Hân, cô ta ngay cả hỏi cũng không thèm hỏi thì trực tiếp dùng đồ của tôi, có phải là quá mất lịch sự không có gia giáo hay sao?”.