CHƯƠNG
“Gần đây chỉ cần cậu Hạ ở nhà, không được nấu mấy món lạnh và ngấy.”
Chị Chiêm liếc nhìn túi thuốc Tô Nhược Hân xách trong tay: “Đây là thuốc đông y chuẩn bị cho cậu Hạ ư? Cậu ấy có bệnh gì à?”
Một tiếng “xì” vang lên, Tô Nhược Hân bật cười.
Hạ Thiên Tường có bệnh, câu này nghe thật buồn cười.
Nhưng mà, nói cũng không sai, Hạ Thiên Tường thật sự có bệnh.
Chỉ có điều, người thường không thể nhìn ra bệnh của anh.
Nếu chỉ nhìn người, cô cũng không nhìn ra.
Nếu không phải phát hiện anh ăn gì cũng không ngon, không có cảm giác, cô thật sự không biết anh có bệnh.
Cô cười, khiến chị Chiêm ngơ ngác: “Cô Tô, tôi nói sai gì ư?”
“Không… không sai, cậu Hạ có bệnh, thím nói đúng.” Tô Nhược Hân nói xong, đặt túi thuốc vào tủ lạnh hai cánh, sau đó quay người đi ra khỏi phòng bếp.
Có chị Chiêm ở đây, cô vẫn nên ôn bài thì hơn.
Tranh thủ từng giây từng phút có thể học được một lúc thì một lúc, cô còn phải thi khoa bác sĩ của đại học T.
Chị Chiêm nhìn bóng lưng rời đi của Tô Nhược Hân, lẩm bẩm: “Cậu Hạ có bệnh? Cậu Hạ thật sự có bệnh ư? Chuyện này sao có thể chứ?”
Nghĩ vậy, bà ta vừa nhặt rau, vừa cầm điện thoại lên gọi.
Tô Nhược Hân đang ôn bài.
Khi cúi đầu đọc sách, trong đầu chợt xẹt qua hai người đàn ông một lớn, một nhỏ cô lén nhìn thấy ban nãy.
Tư thế ngủ của Hạ Thiên Tường trước nay đều giống như đang xếp hàng trong quân đội. Cho dù là ngủ say, anh cũng duỗi thẳng người, nằm ngay ngắn ở đó, vô cùng cao ngạo.
Về phần Chúc Hứa, tướng ngủ không đẹp chút nào.
Đạp lên chăn ngủ, không cần hình tượng luôn.
Đột nhiên nghĩ đến, tướng ngủ của cô không biết như thế nào.
Nhưng cũng không quan tâm, thích ngủ như thế nào thì ngủ như thế đó.
Thoải mái là được.
Trong phòng bếp tỏa ra hương thơm ngào ngạt.
Cho dù không có đồ ăn lạnh và ngấy, cô vẫn cảm thấy bữa sáng chị Chiêm làm có lẽ cũng không tồi.
“Cô Tô, hai mươi phút sau có thể ăn cơm rồi.” Biết Tô Nhược Hân đã dậy, chị Chiêm thò đầu ra, thông báo một tiếng với cô.
Tô Nhược Hân nhổm người dậy, đến phòng của Hạ Thiên Tường trước. Anh là người lớn, gọi một tiếng là dậy được, không cần tốn công.
Đẩy cửa đi vào, chợt nhớ đến chuyện mình tỉnh dậy trên giường một cách khó hiểu vào sáng nay. Khi nhìn thấy Hạ Thiên Tường, cô cảm giác có thể liên quan đến anh.
CHƯƠNG
Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!