CHƯƠNG
Hạ Thiên Tường nhíu mày, anh đã cảm thấy no rồi, ăn không nổi nữa: “Tôi không đói.”
“Vậy thì anh cũng phải ăn, nếu không thì anh đừng mơ tưởng rằng tôi sẽ gắp đồ ăn cho anh nữa.”
Vừa nghe thấy lời uy hiếp này, Hạ Thiên Tường im lặng ăn.
Chị Chiêm đứng ở cách đó không xa nhìn thấy su ở chung của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường, đã bị dọa cho choáng váng rồi.
Cho tới bây giờ bà ấy cũng không ngờ rằng trên đời này lại có người có thể uy hiếp Hạ Thiên Tường.
Nhưng Tô Nhược Hân thật sự đã làm được.
Hơn nữa Hạ Thiên Tường bị uy hiếp còn ngoan ngoãn đồng ý như Chúc Hứa.
Anh thực sự ăn hết tất cả thức ăn ở trước mặt anh.
Bữa sáng đã kết thúc.
Hạ Thiên Tường đứng dậy thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến công ty, nhưng lại bị Tô Nhược Hân gọi lại: “Hạ Thiên Tường, hôm nay đi muộn một chút, có vấn đề gì không?”
“Hả?”
“Sau nửa giờ nữa mới đi.”
Hạ Thiên Tường nhìn thời gian, gật đầu: “Được.” Tô Nhược Hân ở đây, anh cũng không muốn đi.
Nếu không có việc gì cần phải giải quyết, hiện tại anh cũng không muốn đi đến công ty.
Chỉ là lúc trước anh ngủ quá lâu, tập đoàn Hạ Thị cũng hỗn loạn thật lâu, hiện tại vừa mới đưa công ty trở lại quỹ đạo, nếu như lúc này lại thả lỏng thì sẽ trở lại giai đoạn hỗn loạn trước đây.
Vì vậy, không thể không đi làm việc.
“Đúng rồi, không phải hôm nay anh muốn đưa Chúc Hứa đi nhà trẻ hay sao?”
“Tối hôm qua tôi đã kiểm tra trường mẫu giáo kia, không phải là rất lý tưởng, chờ tôi xác định lại rồi mới đi, có thể buổi chiều, cũng có thể là ngày mai.” Tối hôm qua Tô Nhược Hân đi tự học muộn, cô đã xử lý được rất nhiều chuyện.
Chúc Hứa ở trường mẫu giáo, cô vẫn luôn theo dõi.
“Được, Chúc Hứa ở nhà thêm một ngày nữa, có vấn đề gì không?”
“Không.” Chúc Hứa kêu rất lớn.
Cậu bé nghĩ rằng bây giờ anh có thể để cho cậu bé ở trong nhà một tuần không đi ra ngoài cũng được.
Hạ Thiên Tường mua cho cậu bé nhiều đồ chơi như vậy, cậu bé có thể chơi mấy ngày liền.
Trước khi đi, chị Chiêm đã thu dọn phòng bếp, hai lớn một nhỏ đều ngồi trên sofa, nói chuyện câu có câu không.
Buổi sáng, có thể thanh nhàn như vậy chứ không giống như nhà người khác hỗn loạn gà bay chó sủa, vừa cướp nhà vệ sinh, lại vừa thúc giục ăn cơm, thật sự rất khó có được.
Thời gian trôi qua rất nhanh chóng.
Mắt thấy sắp trôi qua nửa giờ, Tô Nhược Hân đứng dậy đi vào phòng bếp, lấy một cái túi thuốc ra, lại cầm theo một cái bát lớn, lấy một cốc nước nóng, lại bỏ túi thuốc vào, một lúc sau thì túi thuốc cũng nóng lên.
Rất thuận tiện.
Cô lấy ra, đi về phía Hạ Thiên Tường, lập tức đưa cho anh: “Uống đi.”