CHƯƠNG
“Ăn đi, Hạ Thiên Tường, anh ăn xong túi này lại ăn thêm túi khác, cảm nhận hương vị một chút.” Tô Nhược Hân cười, đồ mua về là để ăn.
Huống hồ, còn có thể kích thích vị giác của Hạ Thiên Tường, cớ sao không làm.
Chia mỗi người một túi xong, cô lại mở hộp sầu riêng kia ra, sau đó vào phòng bếp lấy ba cái đĩa nhỏ, chia ra ba phần.
Cô cũng thích ăn, cô không muốn thiệt thòi bản thân.
Kết quả, Hạ Thiên Tường nhìn thấy sầu riêng thì nhíu mày: “Không ăn.”
Chúc Hứa lại tò mò: “Đây là cái gì?”
“Ngon lắm, cháu ăn đi.” Tô Nhược Hân bưng một đĩa nhỏ đưa cho Chúc Hứa.
Chúc Hứa không nghĩ ngợi gì lập tức xúc một thìa nhỏ đút vào trong miệng, kết quả, vừa cho vào đã lập tức nhảy xuống sofa xông vào nhà vệ sinh: “Thối quá, thật khó ăn.”
“Ha ha ha, rõ ràng ăn ngon lắm mà.” Tô Nhược Hân vui vẻ ăn, ăn xong phần của mình lại bưng phần của Chúc Hứa lên, lúc này mới có thời gian để ý đến Hạ Thiên Tường: “Không thích ăn cũng thử xem, nói không chừng có thể tìm lại vị giác của anh đấy.”
“Không ăn.” Hạ Thiên Tường giống như Chúc Hứa, kiên quyết không ăn.
“Hạ Thiên Tường, sao anh hệt như một đứa trẻ vậy, nếu anh không ăn, sau này tôi mặc kệ anh.”
Hạ Thiên Tường nghe đến đó, ánh mắt hơi nghiêm lại, chần chừ một lát, sau đó gian nan cầm đĩa nhỏ kia lên và ăn.
Một miếng.
Hai miếng.
Mới đầu còn ăn với tốc độ giống như lúc trước, không có thay đổi gì.
Mãi đến khi sắp ăn xong đĩa nhỏ, anh đột nhiên buông xuống: “Không ăn nữa.”
“Có phải có cảm giác rồi không?” Anh buông xuống, chứng tỏ ăn ra mùi vị rồi.
“Đúng.” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
“Tốt quá rồi.” Tô Nhược Hân nở nụ cười thỏa mãn, cô có thể chữa khỏi bệnh của anh rồi, nhưng vẫn không quên cảm khái một câu: “Xem ra, đàn ông thân là động vật giống đực đều không thích ăn sầu riêng, được rồi, tôi miễn cưỡng ăn giúp hai người vậy, không cần cảm ơn tôi đâu.”
Không ngờ, cô vừa nói xong, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh nói: “Cảm ơn.”
Nhất là Chúc Hứa, phảng phất như ăn sầu riêng chính là ác mộng của cậu bé.
Đồng thời, cũng nhìn Tô Nhược Hân như nhìn quái vật, thật không hiểu vì sao Tô Nhược Hân ăn được đồ ăn khó ăn như vậy.
Tô Nhược Hân lại cười: “Chúc Hứa, chắc chắn cháu không biết, dinh dưỡng trong một đĩa sầu riêng này tương đương với mấy con gà mái đấy, vô cùng bổ dưỡng.”
“Thôi cháu ăn gà, ăn mấy con cũng được.” Chúc Hứa lùi về sau một bước, hận không thể cách Tô Nhược Hân đang ăn sầu riêng càng xa càng tốt.
Dáng vẻ đáng yêu này chọc cho Tô Nhược Hân bật cười ha hả.
Dáng vẻ cô cười giống như ánh sáng buổi sớm, xuyên qua không khí trong lành đập vào trong mắt Hạ Thiên Tường, xinh đẹp đến vậy.
Hay hoặc là, cô chính là ánh sáng của anh.