CHƯƠNG
Mà phía đường vừa khéo được khu trồng cây cảnh che đi.
“Không có ai nữa, Hạ Thiên Tường, anh ăn đi.”
Ý định ban đầu muốn vào trong xe ăn của Hạ Thiên Tường đã bị Tô Nhược Hân bóp nát như vậy.
Anh xé gói ra, chậm rãi ăn.
Có chút cảm giác rồi.
Hóa ra vị cay là vậy.
“Hạ Thiên Tường, anh ăn ngon không?” Tô Nhược Hân thấy anh còn ăn nhanh hơn lúc trước thì hỏi tới.
Đồng thời, trong miệng cô cũng đang nhai đồ ăn vặt.
Rất không hình tượng giống như một đứa trẻ đang ăn vụng.
“Ừ.”
“Vậy là tốt rồi. Anh ăn xong, chúng ta sẽ cùng ra ngoài.” Tô Nhược Hân nhìn xung quanh thấy nơi này được rừng cây nhỏ che kín, không nhìn thấy được tình hình bên kia đường.
Vì vậy, cô mải mê ăn.
Nhìn tướng ăn của cô giống như đây là món ăn rất ngon vậy.
Hạ Thiên Tường lại thấy thoải mái.
Hoặc đây mới thật sự là cuộc sống.
Cuộc sống của anh trước kia căn bản là cái xác không hồn vậy.
Anh thích cuộc sống có máu có thịt này lúc này, cho dù có khóc có ầm ĩ, anh vẫn thích.
Nhưng thời gian tốt đẹp như thế trôi qua rất nhanh.
Khi dẫn theo một lớn một nhỏ vào trường mẫu giáo, Hạ Thiên Tường đã trở lại là Hạ Thiên Tường nói năng thận trọng, vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng trước kia.
Lúc bọn họ đi vào cổng, bảo vệ vừa thấy anh đã lập tức cho qua.
Quả nhiên là một thời đại quét mặt.
Gương mặt của Hạ Thiên Tường đại biểu cho tất cả.
Sau khi vào trong, Chúc Hứa đã sớm thả tay của Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường ra, nhảy nhót di chuyển xung quanh. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Cậu bé rất vui vẻ.
Thật ra là mới lạ.
Từ trước đến nay, cậu bé chưa từng tới trường mẫu giáo lớn như vậy, đẹp như vậy.
“Hạ Thiên Tường, cám ơn anh.” Nếu không nhờ có Hạ Thiên Tường, cô không thể cho Chúc Hứa tất cả những điều tuyệt vời như vậy.
Cho dù cô muốn, cô cũng không có điều kiện này.
“Cảm ơn thì không cần, em có thể đổi cái gì khác không?”
“Anh muốn đổi cái gì? Hạ Thiên Tường, có phải anh lại muốn giở trò lưu manh, nói đùa là anh thích tôi không? Ồ, tôi sẽ không tin đâu. ”
“…” Hạ Thiên Tường nghe đến đó thì đen mặt.
Bầu trời rất trong xanh, không khí rất trong lành.