CHƯƠNG
“Ừm, tôi đi.” Kết quả cô chỉ thuận miệng nói một câu mà Hạ Thiên Tường lại đồng ý thật.
Lúc nghe thấy anh muốn tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của trường, Tô Nhược Hân cũng sửng sốt, nhưng chỉ một giây sau đã lấy lại tinh thần: “Anh muốn tham gia với danh nghĩa anh rể tôi à?”
Dù sao trong trường ngoài trường đều ngầm xem Hạ Thiên Tường là anh rể của cô, anh muốn tham gia cho cô, cũng chỉ có thân phận như thế mới xem như hợp lý thôi.
“Tôi không phải anh rể của em.” Sau này anh sẽ chỉ có thể là người đàn ông của cô, những thân phận khác không liên quan đến anh.
Tô Nhược Hân chớp mắt, đây là lần đầu tiên Hạ Thiên Tường nói rõ anh và Tô Thanh Hà không có quan hệ gì.
Nhưng cũng chỉ có cô, Chúc Hứa và chị Chiêm nghe thấy mà thôi, người bên ngoài vẫn cho rằng Hạ Thiên Tường là anh rể của cô.
“Vậy anh muốn lấy thân phận gì? Thông báo của giáo viên nói rõ chỉ có thể cho phụ huynh tham gia thôi, anh trai tôi lớn hơn tôi, cũng có thể xem là phụ huynh rồi.”
“Tôi đi.”
“Anh cho tôi một thân phận hợp lý để anh có thể đi xem nào.”
“Tô Chí Khiêm đi sẽ bị lộ, chỉ có tôi đi mới thích hợp thôi.” Hạ Thiên Tường nói một cách hiên ngang.
Anh nói thế, Tô Nhược Hân mới chợt nhớ ra lúc trước trong sân trường, vì anh cứ bất chấp đạo lí đi theo cô, lúc đấy cô chỉ đành giới thiệu anh là anh trai của cô.
Nếu để Tô Chí Khiêm đi thì thật sự sẽ bị lộ người đeo khẩu trang hôm đó là giả.
Cho nên nếu Tô Chí Khiêm đi sẽ bị lộ, dường như Hạ Thiên Tường đi thì thích hợp hơn.
“Anh có thời gian à?” Cũng không thể nghĩ ra người có thể tham dự thay Tô Chí Khiêm nữa, cho nên Hạ Thiên Tường là sự lựa chọn tốt nhất.
“Có.” Chuyện liên quan đến Tô Nhược Hân, không có thời gian cũng phải có, đợi Tô Nhược Hân đi đến trường, anh lập tức gọi điện thoại cho thư ký huỷ bỏ toàn bộ công việc của buổi sáng ngày mai.
Anh sẽ đại diện làm phụ huynh của Tô Nhược Hân tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp.
“Vậy cũng được, làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.”
“Được, cứ quyết định như thế nhé, ba mươi phút sau khi ăn nhớ uống thuốc.”
“Nhớ rồi.”
“Chúc Hứa, ngày mai phải đến trường mẫu giáo, tắm rửa ngủ sớm, không được chơi đồ chơi quá muộn.”
“Cháu biết rồi dì.”
“Chị Chiêm, tối nay chị có về không?” Tô Nhược Hân lại nhìn sang chị Chiêm.
Tối qua cô trở lại, chị Chiêm đã về rồi.
Hạ Thiên Tường trông coi Chúc Hứa, Hạ Thiên Tường có thể trị được thằng nhóc này, nhưng cô vẫn cảm thấy quá lãng phí, để một Tổng Giám đốc của công ty xuyên quốc gia trông coi một đứa bé không có chút quan hệ huyết thống, cô cảm thấy hơi quá đáng.
“Ừ… đúng thế.” Chị Chiêm nhìn Hạ Thiên Tường đang cúi đầu làm việc trên điện thoại, trong chốc lát không biết nên trả lời thế nào, vì thế, bà ta chần chừ một lúc rồi lựa chọn nói thật.
Nếu không, đợi Tô Nhược Hân học xong tiết tự học trở về, vẫn sẽ biết.