CHƯƠNG
Cô tin tưởng năng lực của anh.
“Chỉ là một người em không quen thôi, Nhược Hân, có lẽ chuyện lần này là vì tôi mà ra, xin lỗi.”
“Vì anh ư? Chẳng lẽ là người phụ nữ thích anh hiểu lầm quan hệ giữa tôi và anh, sau đó muốn hãm hại tôi?”
“Hiểu lầm quan hệ giữa tôi và em?” Hạ Thiên Tường thoáng ngơ ngác, không thích lời nói này của Tô Nhược Hân cho lắm.
Ít nhất với anh, quan hệ của anh và cô chính là như thế, tuyệt đối không phải là hiểu lầm.
Chỉ có cô EQ thấp đến bây giờ vẫn không hiểu.
Ngu ngốc.
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu đã lập tức bị anh xoá bỏ, Nhược Hân của anh không ngốc, chỉ là nhất thời không hiểu được mà thôi.
Cô còn nhỏ, cuộc đời còn dài, đủ để cô quen với sự tồn tại của anh, sau đó sẽ không thể rời xa anh.
“Đúng, tôi đoán là người phụ nữ thích anh hiểu lầm quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng dù tôi và anh thật sự có quan hệ như thế, cô ta cũng không nên vì trả thù tôi mà giết chết chị Yên được, người phụ nữ này là ai? Anh cho tôi biết đi.”
“Em không quen người đó, cứ để tôi xử lý.” Hạ Thiên Tường nhìn Tô Nhược Hân, rất muốn nhìn thấy sự căm hận của cô với người hãm hại mình từ trong ánh mắt căm phẫn kia, tất cả đều là vì người kia thích anh.
Đó chính là ghen.
Nhưng anh nhìn Tô Nhược Hân một lúc, dường như vẫn không nhìn ra được gì.
Hạ Thiên Tường chợt phát hiện, anh có thể dùng vài ba câu dễ dàng giải quyết Tổng Giám đốc của một tập đoàn xuyên quốc gia, nhưng cho dù làm thế nào cũng hết cách với Tô Nhược Hân…
“Vậy anh không thể vì cô ta thích anh mà bỏ qua cho cô ta được, nếu không, tôi nhất định sẽ không tha cho anh.”
“Ha ha, em không thích cô ta thích tôi, có đúng không?” Hạ Thiên Tường theo bản năng nghĩ như thế, cũng hỏi ra lời.
“Cô ta có thích anh hay không liên quan gì đến tôi, tôi không có không thích cũng không có thích.” Tô Nhược Hân hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hoàn toàn không chú ý đến lời nói của Hạ Thiên Tường.
Lại không phát hiện ra lúc cô nói xong, sắc mặt người đàn ông bên cạnh cũng trở nên u ám.
Mãi đến khi dừng xe, anh vẫn không nói một câu.
Tô Nhược Hân đang định xuống xe thì chợt nhớ ra khuôn mặt này của anh thật sự quá thu hút sự chú ý: “Hạ Thiên Tường, anh vẫn phải đeo khẩu trang.”
“Cho tôi.”
“Cho anh cái gì?”
“Khẩu trang của em.” Đen mặt thì đen mặt, nhưng bây giờ Hạ Thiên Tường chỉ muốn mang khẩu trang của Tô Nhược Hân.
“Tôi mang nó rồi.”
“Lần trước em cũng mang rồi mà.”
Hình như đúng là thế, anh đúng, anh nói gì cũng đúng.