CHƯƠNG
Đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của mười mấy lớp mười hai, hơn tám trăm học sinh, còn có cả phụ huynh, trong giảng đường có thể nói là đông nghịt người.
Nhưng trước đó trường học đã sắp xếp vị trí của các lớp rồi.
Lúc đến nơi, Tô Nhược Hân mới phát hiện lớp của cô ở hàng đầu.
Cô quen thuộc với nơi này hơn Hạ Thiên Tường, dù sao ba năm cấp ba mỗi năm đều tham gia đại hội học sinh ở đây mấy lần.
Cô đến chỗ lớp trưởng báo tên: “Đây là anh trai của tớ, anh ấy đến tham gia với tớ.” Tô Nhược Hân chỉ vào Hạ Thiên Tường, bình tĩnh nói.
Vì lần trước cô đã giới thiệu Hạ Thiên Tường như thế ở sân trường cũng không có vấn đề gì.
Không ngờ lần này lớp trưởng không lập tức ghi tên “anh trai” của cô vào mà lại ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Tường đang đeo khẩu trang: “Tô Nhược Hân, cậu có mấy người anh?”
“Một người, sao vậy?”
“Ặc, vậy người mẹ cậu dẫn đến là anh họ của cậu à?”
“Mẹ tớ?” Tô Nhược Hân ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.
Cô thầm thấy đau đầu.
Rõ ràng cô đã trả lời tin nhắn với Trần Ngọc Thuý là không cho bà ta đến rồi, không ngờ bà ta vẫn đến.
“Anh họ và anh trai có khác gì nhau sao?” So với sự hoảng hốt của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường lại vô cùng bình tĩnh.
Giọng nói của anh trầm khàn có lực, có một cảm giác khiến người ta vô thức muốn tán thành.
Lớp trưởng lập tức gật đầu: “Cũng đúng, Tô Nhược Hân, vậy có ghi tên anh trai cậu không?”
“Có, không cần ghi tên hai người kia, tớ không đồng ý cho bọn họ tham gia.”
Lớp trưởng cũng biết tình huống của Tô Nhược Hân và người nhà họ Tô, bèn nói: “Được, vậy tớ cho người mời hai người họ ra ngoài.”
“Cảm ơn.” Nghe thấy lớp trưởng muốn giúp đỡ, tâm trạng của Tô Nhược Hân cũng tốt hơn.
Vừa nhìn Trần Ngọc Thuý cô đã không vui.
Nếu không, cô sẽ đến chào hỏi Tô Chí Khiêm.
Nhưng có Trần Ngọc Thuý ở đó thì không cần nữa.
Đăng ký xong, Tô Nhược Hân kéo Hạ Thiên Tường ngồi xuống vị trí gần bục giảng, xem như không nhìn thấy Trần Ngọc Thuý và Tô Chí Khiêm.
Nhưng cô vừa ngồi xuống, đã nghe thấy Trần Ngọc Thuý hét lên trong giảng đường đang ồn ào: “Tôi là mẹ của Tô Nhược Hân, nó là học sinh lớp mười hai, tôi là phụ huynh của nó đến tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, các người có tư cách gì đuổi tôi ra ngoài?”
Giảng đường thoáng trở nên yên tĩnh, sau đó lại bắt đầu xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trần Ngọc Thuý.
“Dì, đã có người làm phụ huynh của cậu ấy tham dự rồi.” Lớp trưởng nhỏ giọng giải thích.
“Hả, cậu ta là ai? Cậu ta có tư cách gì thay thế người làm mẹ là tôi tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của con gái tôi? Các người có từng thấy đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp của đứa con gái nào không cho ba mẹ tham gia mà lại tìm một kẻ không liên quan đến tham gia không? Vậy mà coi được à?”