CHƯƠNG
Nhưng cô vừa mới đứng lên, ánh mắt của Hạ Thiên Tường đã trở nên lạnh lùng.
Sau đó, anh nhìn về phía Dương Mỹ Lan bằng ánh mắt sắc bén tựa như dao, khiến cô ta thoáng rùng mình, sau đó đẩy Tô Nhược Hân ngồi xuống lại: “Tớ muốn ngồi cạnh ba mẹ tớ.”
Nói xong, cô ấy thân thiện nhìn về phía Hạ Thiên Tường: “Chào anh, anh giúp tôi chăm sóc Nhược Hân nhé.”
Lúc này Hạ Thiên Tường mới bớt lạnh lùng hơn một chút: “Được.”
Tô Nhược Hân nhìn Hạ Thiên Tường, lại nhìn Dương Mỹ Lan, rõ ràng cô muốn ghép đôi hai người họ, nhưng bây giờ Dương Mỹ Lan không muốn ngồi cạnh Hạ Thiên Tường, cô cũng không muốn ép Dương Mỹ Lan phải ngồi vào chỗ cũ của cô.
Hơn nữa, lúc này cô cũng không có thời gian ghép đôi cho hai người họ, ba mẹ của Dương Mỹ Lan đến, cô lễ phép chào hỏi: “Chào chú chào dì.”
“Cháu là Tô Nhược Hân à?” Mẹ của Mỹ Lan nhìn cô: “Mỹ Lan nói những năm cấp ba của con bé rất may mắn khi có người bạn thân là cháu, lúc con bé không theo kịp bài học đều là cháu giúp đỡ con bé, nếu không có cháu, thành tích của con bé này sẽ còn tệ hơn.”
Tô Nhược Hân ngại ngùng đáp: “Cháu có giúp gì đâu, dì còn hay cho cháu đồ ăn ngon nữa, cảm ơn dì.”
“Con bé này, dì xem cháu như con gái, không cần khách sáo như thế, mau ngồi xuống đi.” Nói xong, bà ấy bèn nhìn về phía Hạ Thiên Tường ở sau lưng Tô Nhược Hân: “Đây là…”
Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, cười nói: “Cháu muốn giới thiệu cho Mỹ…”
Bắp đùi chợt đau nhói, bị Dương Mỹ Lan véo mạnh một cái: “Mẹ, anh ấy là phụ huynh của Tô Nhược Hân đến tham gia đại hội cổ vũ thi tốt nghiệp, mẹ mau ngồi xuống đi, đây không phải nơi để nói chuyện, đại hội sắp bắt đầu rồi.”
“À à, được.” Mẹ của Mỹ Lan kéo ba cô ta ngồi xuống.
Tô Nhược Hân nghiêng đầu nhìn Dương Mỹ Lan: “Cậu thật sự từ bỏ à?”
Dương Mỹ Lan nhìn Hạ Thiên Tường sau lưng Tô Nhược Hân, đây là lần đầu tiên cô ta gặp Hạ Thiên Tường với khoảng cách gần như thế, lúc trước ở quán cà phê Lục Đảo cô ta từng gặp Hạ Thiên Tường, nhưng lần đó cách khá xa, bây giờ ngồi gần, mới phát hiện người đàn ông này thật sự vô cùng đẹp trai.
Cảm giác chỉ cần nhìn một cái đã khiến người ta mang thai rồi.
Nhưng Dương Mỹ Lan cũng cảm nhận được sự ghét bỏ của Hạ Thiên Tường với mình, cô ta khẽ mỉm cười, cách Tô Nhược Hân nhỏ giọng nói với anh: “Anh Hạ, có thể trao đổi số điện thoại không?”
Ánh mắt Hạ Thiên Tường vô cùng lạnh lùng: “Không thể.”
Tô Nhược Hân thấy Dương Mỹ Lan chủ động xin số điện thoại Hạ Thiên Tường thì cảm thấy giữa hai người lại có hy vọng, cô giật lấy điện thoại của Hạ Thiên Tường, nhập mật khẩu, trượt trên màn hình nhập số điện thoại của Dương Mỹ Lan vào.
Điện thoại của Dương Mỹ Lan nhanh chóng reo lên. “Cảm ơn.” Cô ta giơ điện thoại, cười híp mắt nhìn Hạ Thiên Tường.
Hoàn toàn không để tâm đến sự căm ghét của Hạ Thiên Tường với mình.
Tô Nhược Hân lại kề sát lại gần Dương Mỹ Lan: “Phải cố gắng nhé, tớ ủng hộ hai người.”
Dương Mỹ Lan đẩy cô một cái: “Tránh ra, tớ đang bận.”
“Đọc bản thảo của em đi.” Sắc mặt của Hạ Thiên Tường ở bên cạnh càng lạnh lùng hơn.
Tô Nhược Hân thè lưỡi, tiếp tục đọc bản thảo.
Điện thoại của Hạ Thiên Tường chợt reo lên.