CHƯƠNG
“Được.” Tô Nhược Hân đồng ý. Hạ Thiên Tường không làm khó Triệu Giai Linh mà chuyển đề tài như vậy, xem ra thật sự không dám động vào cô ta.
Đã vậy, cô gây sự nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Cô chẳng qua cũng chỉ có thể tát vài cái.
Nếu thật sự đánh ra vấn đề, cô sẽ không có cách nào giải quyết được hậu quả, vẫn phải để Hạ Thiên Tường đứng ra xử lý mới được.
Xem ra, bây giờ ngoài y thuật, chuyện gì cô cũng phải dựa vào Hạ Thiên Tường.
Cô muốn rời đi, mới chợt nhớ ra Dương Mỹ Lan bên cạnh, nhân tiện nói: “Mỹ Lan cùng đi chứ?”
“Không, tớ không cần đâu. Tớ đã hứa buổi tổi đi ăn mừng với ba mẹ tớ rồi. Tô Nhược Hân, vừa rồi cậu thật ngầu. Cho dù vẫn chưa hả giận nhưng nhìn thấy năm vết ngón tay trên mặt Triệu Giai Linh, trong lòng tớ vẫn ít nhiều thấy thoải mái. Có thù không báo không phải là quân tử, nén giận chính là kẻ hèn nhát.” Cô ta nói xong, liếc nhìn Hạ Thiên Tường với vẻ xem thường.
Cô ta nói vậy, xem như là ám chỉ rồi.
Đó là ám chỉ Hạ Thiên Tường.
Lúc trước, anh không ra tay đưa Triệu Giai Linh vào tù, bây giờ cũng không dạy dỗ Triệu Giai Linh. Cô ta càng nhìn càng thấy Hạ Thiên Tường nhát gan. Cô ta khinh bỉ anh.
Hạ Thiên Tường dường như không nghe thấy lời Dương Mỹ Lan nói, nói nhỏ với Tô Nhược Hân: “Cô Dương có việc, chúng ta đi thôi.”
“Chúc Hứa đi cùng chứ?”
“Đến đó rồi nói sau.” Hạ Thiên Tường vẫn thản nhiên nói.
Anh không muốn dẫn theo Chúc Hứa, chỉ có cô và anh cùng ăn một bữa cơm, ở trong thế giới của hai người.
“Được rồi.”
Cách đó không xa vọng đến giọng nói của ba mẹ Dương Mỹ Lan. Cô ta nhanh chân lao về phía ba mẹ mình.
Tô Nhược Hân hâm mộ khi thấy mẹ Mỹ Lan ôm một bó hoa.
Rất nhiều ba mẹ đều ôm hoa tới đón con.
Ba mẹ cô không có một ai tới.
Cô hiu quạnh đi theo bên cạnh Hạ Thiên Tường: “Bà ấy đau bụng mới không tới, đúng không?”
“Ừ, miếng.” Không ngờ cô mới hỏi xong, Hạ Thiên Tường lại cho ra một câu trả lời tuyệt đối tiêu chuẩn không gì phải dị nghị như vậy.
“Được rồi, vậy tôi coi như ba mẹ tôi đều đã tới.” Hạ Thiên Tường đúng là trong nóng ngoài lạnh. Cô đã nói để lại miếng băng gạc trong bụng Trần Ngọc Thúy, nhưng nhìn vẻ mặt của anh vừa rồi, đúng là đã làm theo.
Hạ Thiên Tường giơ tay xoa đầu cô, nhưng nghĩ đến lời cảnh cáo của Lục Diễm Chi, câu ‘em còn có tôi’ đã đến bên miệng rốt cuộc không nói ra nữa.
“Buổi tối, tôi nấu cho em ăn.”
“Tốt, như vậy mới xem như anh thành tâm chứ.” Tô Nhược Hân không nghĩ gì, cười đáp lại. Cô rất thích nhìn dáng vẻ Hạ Thiên Tường nấu ăn. Chung quy chỉ có người đàn ông này mới có thể biến chuyện nấu ăn thành bức tranh nghệ thuật như vậy.