CHƯƠNG
Động tác không hề dịu dàng.
“Soẹt”, Hạ Thiên Tường đang thái sợi gừng lập tức cắt vào ngón tay.
Nếu không phải anh phản ứng đủ nhanh, chỉ sợ vào lúc này đã mất nửa ngón tay.
“Hạ Thiên Tường, sao anh bất cẩn như vậy?” Cô gái vừa nhìn thấy trên tay anh chảy máu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay anh và ngậm vào trong miệng cô.
Nhẹ nhàng mút máu của anh.
Hạ Thiên Tường ngây người đứng ở đó, nhìn Tô Nhược Hân giống như đang hút máu anh, hầu kết vẫn luôn chuyển động, màu mắt càng lúc càng tối lại.
Nếu không phải anh cố hết sức kìm nén, lúc này thật sự muốn bế luôn cô đến trên bàn tiệc.
Cảm giác mùi tanh mặn trong miệng nhạt đi, lúc này Tô Nhược Hân mới nhả ra.
“Anh còn đau không?”
“Không đau.” Cô vừa mút như vậy, anh thậm chí còn cảm thấy may mắn đã cắt trúng ngón tay.
“Vậy anh xào rau đi. À, đúng rồi, bao giờ Tiểu Hứa mới đến?”
“Chị Chiêm dẫn thằng bé tới nhà chị ấy chơi, tối nay không về.” Hạ Thiên Tường tiếp tục xào rau, ánh mắt thản nhiên giống như đây là một chuyện bình thường tới mức không thể bình thường hơn được nữa.
Tô Nhược Hân nghe được là chị Chiêm thì cũng yên tâm, nhưng không hiểu sao lại nhớ tới từ ‘thế giới hai người’ này.
Cô và Hạ Thiên Tường đang ở trong thế giới hai người sao?
Nhưng thật ra, nếu anh muốn thế giới hai người, tới trong căn hộ thì tốt hơn chứ?
Ở đó mới có cảm giác của gia đình.
Cho nên, chắc chắn là cảm giác của cô sai rồi.
Chủ tịch Hạ chỉ là tâm huyết dâng trào, muốn thể hiện chút bản lĩnh thôi.
Sau đó, anh chỉ muốn nấu nướng mà không muốn cắt, rửa mới lựa chọn Trần Ký.
Sáu món ăn và một món canh.
Anh nấu xong món nào, cô bưng lên bàn món đó.
Hạ Thiên Tường chỉ tốn một giờ đã nấu xong sáu món ăn và một món canh, hơn nữa nhìn sắc hương vị đều đủ cả, có thể nói là cấp bậc đầu bếp lớn.
“Hạ Thiên Tường, có phải anh thường cướp công việc của đầu bếp nhà anh không?” Nếu anh luôn làm như vậy, chẳng phải đầu bếp nhà anh sẽ phải thất nghiệp sao?
“Không.” Tấm thân ngọc ngà cao ráo của Hạ Thiên Tường ngồi xuống bên cạnh Tô Nhược Hân. Số lần anh nấu ăn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ vì Tô Nhược Hân.
“Vậy thì tốt rồi. Dù sao tay nghề của anh cũng kém hơn đầu bếp lớn.” Tô Nhược Hân nói xong thì cầm ly rượu lên, lần lượt rót hai ly rượu vang.
Vào lúc Hạ Thiên Tường xị mặt không nói tiếng nào, dường như chuẩn bị tuyệt thực để phản đối câu nói vô tình này của cô, đã nghe cô gái lại nói: “Nhưng đầu bếp lớn làm ngon cũng không ngon bằng Chủ tịch Hạ đích thân nấu cho tôi. Hạ Thiên Tường, cám ơn anh.”
Đáng lẽ bữa cơm này phải là bữa cơm ba mẹ cô chúc mừng cô thi đại học xong.
Kết quả biến thành Hạ Thiên Tường ở cùng với cô.