CHƯƠNG
Căn Nguyên ,đây tuyệt đối là tên của một người đàn ông.
Thường nói ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ nấy.
Vậy có phải Tô Nhược Hân thường nhớ về người đàn ông tên Căn Nguyên này, cho nên giờ phút này mới khẽ thốt ra khỏi miệng.
Hoặc là cô say rượu mới nói ra lời thật lòng.
Hạ Thiên Tường xuống tay cũng tàn bạo, trong mắt đầy tơ máu. Tô Nhược Hân dám thích người đàn ông ngoài anh. Anh muốn bóp chết cô.
Bản thân anh cũng không biết mình ra tay tàn nhẫn thế nào.
Làm Tô Nhược Hân cảm thấy dường như không thở nổi.
Cô giơ tay muốn kéo bàn tay trên cổ kia ra, thế nhưng cô đang say làm sao có thể là đối thủ của Hạ Thiên Tường được.
Tay anh càng bóp tàn nhẫn hơn, gương mặt vốn ửng hồng của Tô Nhược Hân trong nháy mắt đã biến thành tái nhợt.
Tái nhợt không hề có sắc máu.
“Căn Nguyên, sao anh bóp cổ em? Em đau quá, em sắp chết rồi.” Tô Nhược Hân thì thầm, cảm thấy cả người đang chìm vào trong một hang sâu với tốc độ cực nhanh, sau đó lập tức rơi xuống, cũng không hít thở được nữa.
Chết.
Cô sắp chết.
Từ này lập tức xông vào trong đầu Hạ Thiên Tường.
Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.
Anh sắp bóp chết Tô Nhược Hân.
Trong mắt anh lóe lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, sắc mặt tái nhợt giống như người chết vậy, cũng là vẻ mặt mà anh từng gặp qua rất nhiều lần.
Tay anh chợt thả lỏng ra.
Không, anh không muốn cô chết.
Cô chỉ có thể là của anh.
Bây giờ anh vì an toàn của cô mới tạm thời bỏ qua cho cô, chứ không phải thật sự từ bỏ.
Giờ phút này, Hạ Thiên Tường tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện.
Cho dù trong lòng Tô Nhược Hân có người đàn ông tên Căn Nguyên đó thì sao chứ? Anh vẫn sẽ không từ bỏ Tô Nhược Hân, cũng sẽ không để cho Căn Nguyên gì đó có bất kỳ cơ hội nào.
Hạ Thiên Tường chậm rãi đứng lên, cũng nhẹ nhàng rời khỏi người phụ nữ đang say trên giường.
Anh buồn bực lấy ra một điếu thuốc, nhưng không châm mà hít sâu một hơi, lại cúi xuống đắp chăn cho Tô Nhược Hân. Lúc này, anh mới xoay người đi ra khỏi phòng của cô.
Trong căn hộ sạch sẽ.
Ban đầu, anh cũng không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Anh chẳng qua muốn có một cơ hội để anh và Tô Nhược Hân ăn cơm riêng.
Cho nên, anh mới bảo chị Chiêm dẫn Chúc Hứa về nhà chị chơi.
Nhưng vừa rồi, anh vẫn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.