CHƯƠNG
“Con đã sớm đoán được chuyện này rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa, con về phòng đây.” Hạ Thiên Tường nói xong, đứng dậy rời đi.
“Thiên Tường, con đã dự đoán được thì tốt. Con tạm thời chờ đã, mẹ còn có chuyện muốn nói với con.” Lục Diễm Chi liếc nhìn con trai. Bà ta biết năng lực của anh thế nào.
Cho nên, giờ phút này bà ta đã thoáng yên tâm.
Nhưng có một số việc, bà ta nên phản đối thì vẫn phải phản đối.
“Mẹ nói đi.” Hạ Thiên Tường dừng lại, đôi mắt lờ đờ vì say.
Nhưng bất kể say thế nào, trong đầu anh vẫn tỉnh táo, chỉ có Tô Nhược Hân, ngoại trừ Tô Nhược Hân vẫn là Tô Nhược Hân.
Lục Diễm Chi hắng giọng, nói tiếp: “Mẹ biết con đối xử tốt với cô ta là muốn báo ơn, nhưng có lẽ còn có rất nhiều cách báo ơn.
Con có thể cho cô ta cuộc sống tốt nhất, cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn, mà không phải là cưới cô ta.
Còn nữa, có lẽ con cưới cô ta không phải mang tới hạnh phúc mà là nguy hiểm luôn tồn tại bất kỳ lúc nào, thậm chí mất đi tính mạng.
Cho nên, Thiên Tường, mẹ đề nghị con hãy bỏ qua cô ta, cưới một người phụ nữ mạnh hơn, người không cần con phải quan tâm tới sự an toàn, không tốt sao? Mẹ thấy Lệ Doãn Nhi cũng không tệ. Ngày đó, cô ấy tới công ty, con đã bắt nạt người ta, đúng không?”
Hạ Thiên Tường kiên nhẫn nghe xong, tùy tiện nói: “Con muốn kết hôn với cô ấy không phải chỉ vì báo ơn, mà con thích mùi vị khói lửa nhân gian trên người cô ấy. Cô ấy làm con có cảm giác bây giờ mình là một người còn sống. Còn về Lệ Doãn Nhi, con không thích.” Hạ Thiên Tường nói một tràng xong, đã nhấc chân rời đi, cũng không nhìn Lục Diễm Chi nữa.
“Vậy Nhậm Vy Vy thì sao?” Lục Diễm Chi vội vàng kêu.
Cái tên Nhậm Vy Vy vang vọng khắp ngóc ngoách của đại sảnh biệt thự.
Lúc nói ra cái tên này, bà ta bình tĩnh nhìn phản ứng của Hạ Thiên Tường.
Quả nhiên, Hạ Thiên Tường đang bình thản bước đi chợt khựng lại.
Vào lúc Lục Diễm Chi tưởng Hạ Thiên Tường động tâm, lại thấy anh tiếp tục đi về phía thang máy, đồng thời thản nhiên nói: “Không nhớ người này.”
Cửa thang máy đóng lại, Lục Diễm Chi bình tĩnh nhìn về phía con trai rời đi và lắc đầu.
Không thể nào. Cho dù bà ta không thích Nhậm Vy Vy, nhưng vẫn tốt hơn một cô gái không môn đăng hộ đối như Tô Nhược Hân.
Con trai bà ta ưu tú như thế, Tô Nhược Hân kia căn bản không xứng với con trai.
Tô Nhược Hân cứu con trai tỉnh lại, bà ta dựa theo dự tính ban đầu cho cô mười lăm tỷ là đủ rồi, không cần liên lụy tới hôn nhân cả đời của con trai.
Hạ Thiên Tường vào trong phòng ngủ, lãnh đạm đi về phía phòng vệ sinh. Lúc anh đang muốn rửa mặt thì đột nhiên phát hiện ra tất cả những thứ vốn thuộc về Tô Nhược Hân trong phòng anh đều biến mất.
“Chị Trương.” Hạ Thiên Tường đi ra ngoài, đứng trong hành lang gọi to.
Anh vừa gọi một tiếng, rất nhiều đèn trong biệt thự lập tức sáng lên.
Quản gia khoác áo chạy ra, cung kính đi tới trước mặt Hạ Thiên Tường: “Cậu chủ, chị Trương đã nghỉ việc.”
“Nghỉ việc?” Hạ Thiên Tường nghi ngờ, tùy tiện nói: “Là chị ta chủ động xin nghỉ việc, hay mẹ tôi đuổi đi?”