Chương
Vừa rồi cô vẫn luôn bận rộn trả lời tin nhắn của giáo viên và bạn học, lúc này mới ngửi thấy mùi thơm khắp phòng, thơm quá.
“Chị Chiêm, muốn ăn cùng không?”
“Tôi mới ăn rồi.” Chị Chiêm mỉm cười từ chối.
Bà ta tự hiểu rõ thân phận của mình.
Tô Nhược Hân bắt đầu ăn, vừa cho vào miệng đã trợn tròn hai mắt: “Ngon quá.”
“Ngon thì ăn nhiều chút, không đủ tôi nấu thêm bát nữa.”
“Đủ rồi, đủ rồi, bát to như vậy mà.” Tô Nhược Hân cười, cô là người ăn thế nào cũng không béo, nhưng dù sức ăn lớn thì một bát to như vậy cũng đủ rồi.
Ăn hơn nửa bát, cơn đói mới biến mất: “Chị Chiêm, buổi tối tôi đi đón Tiểu Hứa.”
“Được, cô thi xong rồi, ra ngoài thả lỏng một chút, rất tốt.”
“Mấy ngày nay làm phiền chị rồi.” Tô Nhược Hân lên tiếng, mỳ cán tay chị Chiêm làm rất ngon, đồ ăn nấu trước đó cũng rất hợp với sở thích của cô, nhưng cô cảm thấy, cô đã không trả được tiền thuê căn chung cư này cho Hạ Thiên Tường thì thôi đi, giờ còn để cho Hạ Thiên Tường mời giúp việc chăm sóc Chúc Hứa cho cô, luôn cảm thấy không nên như vậy.
Bây giờ cô không cần đi học, hoàn toàn có thể tự đưa đón Chúc Hứa.
Có thể tiết kiệm đồng nào hay đồng đó.
Dù sao, trong thẻ của cô thật sự không còn nhiều tiền.
“Không phiền không phiền, đây là công việc của tôi.” Chị Chiêm nói rất khách sáo.
Chị Chiêm vừa nói như vậy, trái lại khiến Tô Nhược Hân không biết mở miệng sa thải chị Chiêm thế nào.
Tốc độ ăn mỳ chậm hơn rất nhiều.
Thấy cô muốn nói lại thôi, chị Chiêm tò mò hỏi: “Cô Tô có tâm sự sao? Có thể nói với tôi không?”
“Khụ…” Tô Nhược Hân vốn muốn nói, nhưng chị Chiêm hỏi thẳng mình như vậy lại càng khiến cô ngại nói ra.
Cô không nói, chị Chiêm cũng ngại ngùng: “Xem tôi này, nhiều chuyện rồi.”
“Chị Chiêm, tôi không bất mãn chuyện chị hỏi tôi, chỉ là tôi không biết nói với chị thế nào, khụ khụ…”
“Chuyện… chuyện gì?” Chị Chiêm nhìn Tô Nhược Hân, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
Câu chuyện cũng đã nói đến đây rồi, Tô Nhược Hân cắn răng hạ quyết tâm, đặt đũa xuống nói: “Thật ra tôi rất thích chị, chị đối xử với tôi và Tiểu Hứa rất tốt, chỉ là tôi… tôi hơi kẹt…”
Chị Chiêm nghe đến đây lập tức hiểu ra: “Cô Tô đang lo lắng chuyện tiền lương sao? Cô Tô không cần quan tâm chuyện này, tôi là người cậu Hạ phái đến, tất nhiên mọi thứ đều do cậu Hạ lo liệu.”
“Nhưng tôi không muốn nợ anh ta quá nhiều.” Nói xong câu này, khuôn mặt Tô Nhược Hân như sắp vùi vào trong bát mì.
Không còn dám nhìn thẳng chị Chiêm nữa rồi.
Chị Chiêm hơi sửng sốt, cũng không ngờ là Tô Nhược Hân lại không muốn thiếu nợ Hạ Thiên Tường, không nhịn được cảm thấy ngượng ngùng.