Chương
Lục Diễm Chi có thái độ thù địch với cô, cô càng có thái độ thù địch với Lục Diễm Chi.
Tô Nhược Hân không ngờ, chỉ đi nhờ xe chút thôi mà có thể nghe được chuyện nhà của Hạ Thiên Tường.
Lamborghini lái vào khu biệt thự Bán Sơn.
Hạ Thiên Chiếu đưa Tô Nhược Hân đến biệt thự số .
Đó là biệt thự của Lục Diễm Chi và Hạ Thiên Tường.
Xe dừng lại.
Hạ Thiên Chiếu đưa mắt nhìn Tô Nhược Hân xuống xe, bỗng nhiên tò mò: “Sao không để tôi đưa lại cho anh tư?”
“Từ đầu đến cuối tôi đều không nhờ bất kỳ ai xử lý thuốc này, nếu như nhờ anh, lỡ như xảy ra sai sót, vậy chẳng phải liên lụy đến anh rồi sao?” Không nhờ bất kỳ ai, cho dù có người muốn lợi dụng sơ hở cũng không lợi dụng được.
Cô đã chịu thiệt trong chuyện của Chúc Yên rồi, sẽ không để chịu thiệt như vậy nữa.
Thêm một lần nữa, cô không phải ngốc, mà chính là ngu dốt.
Hạ Thiên Chiếu lập tức nghe ra: “Cảm ơn đã tận tâm.”
Tô Nhược Hân đến rồi.
Cô giơ tay mở khóa.
Lần trước khi cô đến đưa điện thoại di động cho Hạ Thiên Tường, khóa vân tay khẽ chạm là mở.
Nhưng lần này khi cô chạm, cửa không mở.
Tô Nhược Hân còn tưởng thiết bị quét vân không nhạy, lại chạm thêm lần nữa.
Kết quả, vẫn không mở.
Lại đến lần thứ ba, vẫn không mở.
Tô Nhược Hân nhíu mày, ngẫm nghĩ, lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại cố định của nhà họ Hạ.
“Xin chào, đây là nhà họ Hạ.”
Là giọng nói của chị Trương, nghe rất thân thiết: “Chị Trương, tôi là Tô Nhược Hân, mở cửa giúp tôi với, hình như khóa vân tay không nhạy.”
“À, được… được.” Chị Trương nói xong thì cúp máy.
Nhưng cũng không lập tức mở cửa cho Tô Nhược Hân, mà cung kính nhìn về phía Lục Diễm Chi đang ngồi trên ghế sofa xem tivi: “Bà chủ, cô Tô đến, muốn mở cửa cho cô ta không?”
Lục Diễm Chi nhìn cũng không thèm nhìn chị Trương một cái, thản nhiên nói: “Mở.”
Tô Nhược Hân đến làm gì, bà ta biết.
Tô Nhược Hân đến đưa thuốc cho con trai.
Nếu Tô Nhược Hân thật sự có thể chữa khỏi bệnh về vị giác cho con trai, Tô Nhược Hân đến mấy lần bà ta cũng đồng ý.
Nếu như lúc đầu bà ta còn không tin bản lĩnh chữa bệnh cứu người của Tô Nhược Hân, thì bây giờ bà ta lại vô cùng tin tưởng.
Ngay cả bà cụ cũng nhắc mãi rằng y thuật của Tô Nhược Hân rất lợi hại, là thật sự lợi hại.
Lúc này chị Trương mới vặn tay cầm, mở cửa ra.