Chương
“Cô…” Âm cuối của Tô Nhược Hân còn chưa dứt, sắc mặt của Lục Diễm Chi đã tái mét.
Bà ta thật sự không ngờ, Tô Nhược Hân lại trả lời đanh thép như vậy.
Đúng thế, ban đầu là bà ta cầu xin Tô Nhược Hân đến, cưỡng ép nhốt cô trong phòng Hạ Thiên Tường.
Không thể không nói, câu nói của Tô Nhược Hân khiến bà ta không thể phản bác nổi.
Nhìn thấy vẻ mặt Lục Diễm Chi thay đổi, nhưng Tô Nhược Hân lại không có ý định dừng lại. Nếu như Lục Diễm Chi đã sai người xóa bỏ dấu vân tay của cô bên trong khóa vân tay, đồng nghĩa với việc bà ta không chào đón cô đến nhà này.
Nếu cô sớm biết Lục Diễm Chi đã xóa bỏ dấu vân tay của mình, cô chắc chắn sẽ không đi chuyến này.
Bảo thẳng Phương Tấn mang thuốc đến, đích thân đưa cho Hạ Thiên Tường là được rồi.
Thế nhưng, cô đã vào.
Đã đến đây, làm xong việc cô muốn làm.
Nhưng trước khi làm xong rời đi, cô nhất định phải nói hết những lời muốn nói.
Không quan tâm sắc mặt của Lục Diễm Chi, Tô Nhược Hân nói tiếp: “Tôi biết Chủ tịch Lục không thích tôi, thật trùng hợp tôi hình như cũng rất ghét Chủ tịch Lục. Tôi đến đây, chỉ vì coi Hạ Thiên Tường là bạn, về những chuyện khác, tôi tự hiểu rõ, không cần Chủ tịch Lục đề phòng tôi như đề phòng trộm cướp. Từ trước đến nay, tôi chưa từng có hứng thú với vị trí mà Tô Thanh Hà vẫn luôn muốn cướp lấy. Ban đầu, khi Chủ tịch Lục chọn một cô con gái nhà họ Tô làm bạn gái Hạ Thiên Tường, tôi đã từ chối. Hôm nay, tôi vẫn là thái độ đó, trước nay chưa từng thay đổi. Tôi đến thăm Hạ Thiên Tường, đó là tình cảm giữa tôi và anh ấy, không liên quan gì đến Chủ tịch Lục cả.”
Nói xong, không đợi Lục Diễm Chi phản ứng, cũng không quan tâm bà ta có tức đến nỗi cả người run rẩy hay không, cô vẫn nhấc chân đi vào thang máy.
Chị Trương nhìn bóng dáng cô biến mất trong thang máy, đã sắp sợ đến ngây ngốc.
Nhưng cùng với ngỡ ngàng, trong lòng lại rất ngưỡng mộ.
Trước nay, Tô Nhược Hân chưa từng khiến chị ta thất vọng.
Chị ta cũng muốn nói với Lục Diễm Chi những lời giống như Tô Nhược Hân, nói rằng, sự có mặt của bà ta trong nhà họ Hạ, có cũng được, mà không có cũng chẳng sao.
Im lặng đứng ở đó, chị Trương không hề quan tâm đến vẻ mặt tức đến nỗi trắng bệch của Lục Diễm Chi.
Dựa vào Lục Diễm Chi tùy ý đuổi việc mình, chị Trương đã không còn ấn tượng tốt với bà ta.
Sở dĩ trở lại, chẳng qua vì nể mặt Hạ Thiên Tường mà thôi. Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
Cho dù, chị Trương thiếu tiền, chị ta cũng không vì sáu chục triệu mà đánh mất thể diện của mình.
Hạ Thiên Tường đối với chị ta rất tốt.
Cho dù có phải vì Tô Nhược Hân mà đối xử tốt với chị ta hay không, nhưng suy cho cùng vẫn rất tốt.
Cho nên, vì Hạ Thiên Tường gọi, nên chị ta mới trở về.
Tô Nhược Hân đi lên tầng.
Cửa thang máy mở ra, cô mới sải bước đi ra, nhìn thấy trong hành lang trước mặt, Hạ Thiên Tường đang thẳng lưng đứng ở đó, nhìn cô với ánh mắt thâm sâu.
Anh im lặng đứng đó, không có bất kỳ biểu cảm nào, khiến cô cũng không nhìn ra cảm xúc của anh.
Thế nhưng, nhìn thấy anh, Tô Nhược Hân lập tức cảm thấy hai chiếc túi xách trên tay quá nặng: “Hạ Thiên Tường, không mời tôi vào trong à?”