Chương
“Được rồi, mỗi ngày tôi sẽ gọi điện canh chừng anh ấy.” Khi Tô Nhược Hân nói vậy, trong đầu đều là biểu cảm Hạ Thiên Tường nhìn cô tối nay, và bộ dạng khi hút thuốc ngoài ban công của anh. Cô luôn cảm thấy mình hình như đã bỏ lỡ gì đó.
Nhưng lại không nghĩ ra.
Khi xuống tầng, Lục Diễm Chi đã trở về phòng. Dựa vào những lời cô nói với bà ta tối nay, quan hệ giữa cô và bà ta rất khó trở lại bình thường.
Xuống xe, trở về chung cư.
Tô Nhược Hân không có tinh thần.
Cảm thấy giống như mất đi thứ gì trong cuộc sống vậy.
Chị Chiêm nhìn thấy cô về, bèn nói: “Có muốn ăn khuya không?”
Tô Nhược Hân lắc đầu: “Tôi không đói.” Sau đó, chỉ vào phòng Hạ Thiên Tường, nói: “Muộn quá rồi, chị cũng nghỉ ngơi đi.”
Không ngờ, chị Chiêm lại nói: “Tôi đã quen về nhà mỗi tối rồi.”
“Muộn lắm rồi, không cần về nữa.” Tô Nhược Hân nhìn giờ, kiên trì giữ chị Chiêm ở lại.
Chị Chiêm liếc nhìn phòng của Hạ Thiên Tường, khẽ cười, nói: “Tôi đã đồng ý với cháu mình sẽ về, nếu cô Tô không muốn ăn khuya, thế thì tôi xin phép đi trước.”
Sau đó, chị ta cầm chiếc túi đã chuẩn bị xong từ trước lên, rời đi.
Chị Chiêm đi rồi, Chúc Hứa cũng ngủ sớm.
Tô Nhược Hân đột nhiên phát hiện, chung cư trống trải vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng thật ra, mấy ngày cô ở đây trước khi thi đại học cũng yên tĩnh như vậy.
Chỉ có điều, trong sự yên tĩnh lúc đó, Hạ Thiên Tường vẫn ngồi trên ghế sofa trong phòng khách làm việc.
Cho dù anh không lên tiếng, nhưng anh ở đó, chung cư vẫn có cảm giác đầy sức sống.
Ngủ cả một buổi sáng, bây giờ Tô Nhược Hân không buồn ngủ, đi ra ban công.
Vịn lên lan can, nhìn nhà nhà sáng đèn, cũng rất tuyệt.
Luôn cho rằng, thi đại học kết thúc, cô sẽ phấn khích rất lâu.
Nhưng lại phát hiện, mới có một ngày, đã rất bình lặng.
Cô cứ nhàm chán như vậy nhìn màn đêm. Khi ánh mắt lướt qua khoảng sân giữa chung cư không một bóng người, cô chợt phát hiện trong khu vườn nhỏ của chung cư không có bóng dáng chị Chiêm vừa rời đi.
Dựa theo thời gian, chị Chiêm đã ra khỏi thang máy thì lúc này phải đến sân giữa rồi chứ.
Nhưng trong sân giữa của chung cư thật sự không có một người nào.
Tô Nhược Hân giật mình, chợt cảm thấy kỳ lạ.
Cảm giác rất lạ.
Thế nhưng đợi rồi lại đợi, đợi tròn mười phút, cũng không thấy chị Chiêm đi ra khỏi thang máy.
Tô Nhược Hân xoay người thay bỏ quần áo ngủ, xách chìa khóa đi ra khỏi chung cư. Khi chạy đến phòng bảo vệ, cô thở hổn hển nói: “Có nhìn thấy cô giúp việc nhà tôi vừa đi ra không?”
Bảo vệ lắc đầu: “Nửa ngày cũng không có một bóng người.”