Chương
“Nói với cậu lâu rồi mà cậu có tin đâu, giờ tớ nói có thêm lẫn nữa cũng đâu có ích gì.” Dương Mỹ Lan thoải mái ngáp một cái, giờ đã khuya lắm rồi, hơn một giờ sáng rồi.
“Cậu nói cái gì với tớ lâu rồi?” Tô Nhược Hân lại nói, nhưng lần này giọng cô lại rất khàn, trong lòng cũng rất hốt hoảng.
“Hạ Thiên Tường thích cậu đó. Thế nên nếu tớ còn cần cậu giúp đỡ để theo đuổi anh ấy thì tớ thành kẻ không biết xấu hổ mất hả? Đàn ông trên đời này nhiều như thế, tớ cũng đâu phải chỉ cần mỗi anh ấy đâu. Anh ấy lấy cậu là tốt nhất, chỉ cần không thuộc về người phụ nữ khác là tớ hài lòng rồi.” Dương Mỹ Lan mới cày phim được một nửa đã bị Tô Nhược Hân cắt ngang, nên giờ cô ta chỉ muốn nhanh chóng nói rõ mọi chuyện cho Tô Nhược Hân, sau đó cô ta mới tiếp tục cày phim được.
Thế là Tô Nhược Hân ngồi ngẩn người trên sàn nhà.
Một lúc lâu cũng không nói gì.
“Tô Nhược Hân, cậu làm gì thế? Cậu nói gì để chứng mình cậu còn sống đi?”
“Hân thối, nếu cậu vẫn không nói gì thì tớ gọi cảnh sát hoặc là gọi cấp cứu đấy. Cậu chọn cái nào?”
“A, tớ nhớ ra rồi, khi trước vì chuyện của Hạ Thiên Tường mà cậu gọi cả cảnh sát lẫn cấp cứu. Vậy giờ tớ cũng gọi cả hai, tránh việc cậu vừa không nói gì vừa không phản ứng gì.”
“Tô Nhược Hân, cậu đừng làm tớ sợ chứ? Cậu nói chuyện đi, nói một tiếng thôi cũng được.”
Cuối cùng thì giọng nói đầy nghẹn ngào cũng khiến Tô Nhược Hân phải ngẩng đầu lên, cô nói qua điện thoại: “Mỹ Lan, tớ không khỏe lắm.”
“Chỗ nào không khỏe? Cậu khó chịu ở đâu? Giờ tớ gọi cấp cứu luôn nhé, cậu đừng lo, đừng có lo nha.”
Tô Nhược Hân vuốt ngực: “Tớ không khó chịu, nhưng tớ thấy tim đập nhanh quá.”
“Ơ, có đàn ông trong phòng cậu sao? Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cậu à?” Dương Mỹ Lan bắt đầu phát huy trí tưởng tượng của mình. Lúc này cô ta rất hối hận vì đây chỉ là gọi điện thoại bình thường, nếu là gọi video thì quá tốt.
“Không, anh ấy không có ở đây. Mà Mỹ Lan à, tớ thấy bây giờ chỉ cần nhắc đến anh ấy thì dường như tim tớ lại đập nhanh hơn. Trước đây khi cậu nhắc đến một người đàn ông nào đó, cậu có bị như thế không?”
Dương Mỹ Lan nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi vững vàng trên giường, sau đó tựa người lên gối một cách thoải mái: “Tạm thời thì chưa có. Tô Nhược Hân, cậu yêu rồi đó. Hahaha, nhưng tớ vẫn nhớ cái dáng vẻ cậu có chết cũng không chịu thừa nhận đâu đấy. Tớ hối hận vì khi đó không quay video lại. Giờ cậu nói thế với tớ là đang tự tát vào mặt mình đấy, đau không?”
“Không đau, vẫn chỉ thấy tim đập nhanh thôi.” Tô Nhược Hân cũng không để ý sự chế nhạo của Dương Mỹ Lan, trong lòng cô chỉ để ý đến trạng thái của mình lúc này.
“Thế thì đúng rồi. Nếu đổi thành một người phụ nữ khác, ngày nào cũng đối mặt với Hạ Thiên Tường như thế thì tim đập nhanh và dâng hiến mình cho anh ta từ lâu rồi ấy chứ. Có mỗi cô ngốc là cậu thôi đấy.” Dương Mỹ Lan rất bất mãn.
Tô Nhược Hân nghĩ: “Tớ ngốc lắm sao?”
“Ngốc, cực kì ngốc. Chỉ cần là người bình thường thì đều biết anh ấy thích cậu thông qua ánh mắt mà anh ấy nhìn cậu. Thế mà chỉ mỗi cậu là không thấy được, cậu không chỉ ngốc mà là siêu ngốc, siêu siêu ngốc luôn ấy chứ.” Dương Mỹ Lan rất muốn rạch trán Tô Nhược Hân ra xem.
Vừa rồi làm cô ta lo muốn chết, nhưng Tô Nhược Hân cứ giống như một khúc gỗ vậy, không thấy rõ sự thật.
Chuyện cô ta vừa nhìn là biết, nhưng đến phiên Tô Nhược Hân thì nhìn mấy lần lận cũng không nhìn ra.
“Tớ biết rồi.” Tô Nhược Hân lẩm bẩm rồi cúp máy.