Chương
“Thế mà cô không sợ thật sao?” Cận Liễm cười nhìn cô gái ngồi ở ghế phó lái, nếu đem so với bức ảnh mà Tăng Hiểu Khê đưa cho anh thì đúng là kém nhau xa.
Ảnh làm sao mà đẹp bằng người thật được.
Khi đó anh ta bị mẹ lừa rồi.
Biết trước Tô Nhược Hân xinh đẹp thế này thì anh ta đã không chờ đến khi thi THPT xong mà phải hẹn từ trước rồi.
Nếu thế người đàn ông mà Tô Nhược Hân nhận ra là mình đã yêu vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong có phải là anh ta không?
Có điều mọi chuyện đã quá muộn rồi.
Khi cô nói với anh rằng vào ngày thứ hai sau khi thi THPT quốc gia xong, cô yêu một người đàn ông, ánh mắt cô rất nghiêm túc.
Rất nghiêm túc.
Chứ không hề có ý đùa.
Anh ta cảm nhận được một cách rõ ràng.
Đây cũng là chuyện khiến anh ta thấy lúc này rất phiền muộn.
“Không sợ, có dì Tăng mà, nên tôi không sợ đâu. Nếu anh dám bán tôi thì dì ấy sẽ chém anh đấy.” Tô Nhược Hân cười, cô muốn ném những cô đơn trong đáy lòng ra ánh nắng bên ngoài cửa xe.
Sau đó sẽ đón ánh nắng vào trong lòng, cô muốn nội tâm của mình phải trở nên tươi sáng.
Anh có đến hay không, có liên lạc hay không thì cô cũng vẫn phải trải qua cuộc sống của riêng mình.
“Này, Tăng Hiểu Khê là mẹ tôi, tình cảm giữa cô và mẹ tôi mà hơn tình cảm giữa mẹ tôi và tôi được sao?” Cận Liễm cười.
“Tất nhiên. Nếu anh không tin thì giờ tôi gọi cho dì Tăng nhé?” Tô Nhược Hân nghiêm túc rồi.
“Được, tôi phục cô, mẹ tôi thân thiết với cô hơn với tôi, thế được chưa?”
“Được, anh phục là được.” Tô Nhược Hân thả chiếc điện thoại mà vừa rồi giả vờ cầm lên xuống.
“Hân xinh đẹp, cô ước chừng điểm thi THPT rồi chứ, được khoảng bao nhiêu?” Thân là đàn anh nên Cận Liễm quan tâm chuyện của Tô Nhược Hân.
“Năm trăm chín mươi.”
Một tiếng “két” vang lên, chiếc Mercedes G Class dừng ngay ven đường.
Nếu Tô Nhược Hân đứng ven đường chứ không phải ngồi trên xe thì chắc chắn cô sẽ thấy lúc dừng lại chiếc Mercedes G Class đã tóe lửa.
“Cô thi ít hơn người ta một môn mà điểm còn tầm năm trăm chín mươi ư? Cô chắc chứ?” Cận Liễm sợ hãi trước số điểm năm trăm chín mươi mà Tô Nhược Hân nói.
“Điểm tầm đấy.” Tô Nhược Hân bình tĩnh nói.
Cô làm bài nên trong lòng cô ước chừng được.
“Thế thì khỏe rồi. Nói đi, cô muốn học ngành nào trường nào? Cô nói cho tôi rồi chúng ta sẽ học cùng ngành cùng trường.”
“Liễm Tử, lần đầu gặp mặt mà anh đã bỏ ra nhiều thế khiến tôi nghi ngờ anh có mưu đồ gì khác. Chẳng lẽ anh hối hận vì tự chế nhạo mình và có tình ý với tôi?” Tô Nhược Hân trợn mắt nhìn Cận Liễm.
“Nếu thật thì sao? Tôi còn cơ hội chứ?” Cận Liễm cười, nụ cười còn rạng rỡ hơn cả ánh mắt trời ngoài kia.