Chương
“Nhược Hân, em đang chơi chữ à?”
“Không không, em chỉ đang đùa thôi. Hạ Thiên Tường, muộn lắm rồi, em muốn đi ngủ, chúc anh ngủ ngon.”
Nói xong, cô định cúp máy.
Cô chơi chữ với anh – sinh viên hàng đầu của trường kinh doanh Harvard, chắc chắn là chết như thế nào cũng không biết, cô không chơi nổi với anh.
“Nói rõ ràng nhớ bao nhiêu đã rồi ngủ.” Không ngờ, giọng của người đàn ông bên kia đầu dây lại nghiêm túc.
Tô Nhược Hân lè lưỡi: “Rất nhớ còn chưa được sao?”
“Được rồi, em có thể ngủ.”
Lúc này, Hạ Thiên Tường mới tha cho cô.
Tô Nhược Hân nắm chặt điện thoại, nhìn lên trần nhà, cô không ngủ được.
Từ sau khi phát hiện mình có tình cảm với Hạ Thiên Tường vào tối qua, cô vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khích.
Cô như vậy, cũng coi là có bệnh đi.
Thế nhưng, có bệnh thì có bệnh, vui là được.
Đây cũng được xem là đêm đầu tiên sau khi cô tỏ tình với Hạ Thiên Tường, cho nên cô không ngủ được cũng rất dễ hiểu.
Hôm sau, cuối tuần, Hạ Thiên Tường không đến.
Thế nhưng, Tô Nhược Hân vừa mở mắt đã nhìn thấy dòng chữ “chào buổi sáng” và câu “anh uống thuốc rồi” trong điện thoại.
Ngày tháng bỗng trôi qua thật đẹp.
Anh không đến tìm cô, cô hiểu, anh vì đảm bảo anh toàn cho cô.
Tối qua anh đã nói, ba ngày anh không liên lạc với cô, là vì sự an toàn của cô. Không muốn người khác biết, người anh thật sự quan tâm là cô, khiến họ coi cô là điểm yếu của anh.
Đến giờ cô mới hiểu, anh vẫn luôn không làm sáng tỏ tin đồn, Tô Thanh Hà là vợ sắp cưới của mình, hóa ra cũng đều vì sự an toàn của cô.
Trước khi anh chưa tra ra được người đó, cô hoàn toàn thấu hiểu khi anh làm những chuyện này.
Cũng rất ủng hộ.
Cô còn tiếc mạng sống hơn anh.
Người không tiếc mạng sống, chính là một kẻ ngốc.
Đi sang phòng bên cạnh, Chúc Hứa vẫn đang ngủ.
Chắc chắn là tối qua không nghiêm túc thực hiện quy định mười giờ là phải lên giường đi ngủ, nếu không sẽ không đến giờ này, sắp trưa rồi mà vẫn còn ngủ.
Tô Nhược Hân xốc thẳng tai cậu bé lên: “Tiểu Hứa, dì dẫn cháu đi chơi công viên, có được không?”
Lúc đầu, Chúc Hứa vẫn bày ra gương mặt tủi thân sắp khóc, kêu la ngủ tiếp, nhưng khi nghe thấy đi chơi công viên, cậu bé lập tức nhảy lên: “Được ạ, cháu dậy ngay đây.”
Chắc chắn không cần giục.