Chương
Nếu không chính cô mới là người bị thương.
Lần đầu tiên cô làm tổn thương người khác.
Nhưng cô không sợ.
Cô chỉ đang tự vệ chính đáng mà thôi.
Bởi vì con dao kia là của Triệu Giai Linh.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy Triệu Giai Linh xông đến đâm cô.
“A … Đau … Cứu mạng … Cứu …” Trước đó Triệu Giai Linh còn liên tục kêu vài tiếng, nhưng một chữ ‘Mạng’ phía sau còn chưa ra khỏi miệng thì người đã ngã ngay xuống.
Lý Lan hoảng sợ nhìn về phía Triệu Giai Linh, cô ta còn tưởng rằng người bị thương chắc chắn sẽ là Tô Nhược Hân, cũng hận không thể nhìn thấy Tô Nhược Hân hôn mê bất tỉnh một lần nữa, tốt nhất là bỏ qua cả việc đăng ký thi đại học, như vậy mới tốt, như vậy cô ta mới hả giận.
Nhưng cô ta chưa bao nghĩ rằng người bị thương ngã xuống đất không phải là Tô Nhược Hân, mà là Triệu Giai Linh.
Hoàn toàn bất ngờ.
Cô ta liếc nhìn Tô Nhược Hân, không dám tiến lên.
“Vu thuật, nhất định là vu thuật.” Lẩm bẩm nói với bản thân mình, cô ta cảm thấy sợ hãi.
Tô Nhược Hân cũng xoay người lại, vô cùng bình tĩnh đi về phía cô ta: “Lý Lan, cô không báo cảnh sát hay sao?” Khi Triệu Giai Linh cầm dao đâm cô, cô đã nghĩ xong kết quả phía sau.
“Cô … Cô là đồ điên, cô là vu bà, cô dùng vu thuật giết Giai Linh.”
Tô Nhược Hân lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, lập tức nói với Chúc Hứa: “Đưa điện thoại di động cho dì nhỏ, dì nhỏ đi tự thú.”
Chúc Hứa dùng bàn tay nhỏ của mình che mắt lại, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ để nhìn đường rồi chạy về phía Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân mới nhớ ra rằng cậu bé vẫn còn nhỏ, không nên để cho cậu bé nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.
Nhưng lúc Triệu Giai Linh đâm một đao tới, cô căn bản không kịp nhắc nhở Chúc Hứa.
Giây phút đó, cô còn thầm nghĩ muốn báo thù một dao lúc trước.
Nếu như có thể, cô còn muốn báo thù cho việc bỏ lỡ một kỳ thi tuyển sinh đại học.
Điều mà cô bỏ lỡ không chỉ là thành tích của một khoa, mà còn bỏ lỡ quỹ đạo cuộc đời của cả một đời người.
.
.
Lần lượt gọi từng số, Tô Nhược Hân phát hiện ra đây là lần thứ hai cô cùng lúc gọi cả hai số điện thoại này.
Lúc đang gọi điện thoại, cô còn cúi đầu nhìn thoáng qua Triệu Giai Linh đang nằm trên mặt đất, người này vẫn còn sống.
Nếu như cô ra tay vào lúc này, Triệu Giai Linh sẽ không có di chứng gì, nếu chờ đến mới cứu chữa, Triệu Giai Linh chắc chắn sẽ có di chứng.
Cô không cứu.
Cô đã đâm một đao, đương nhiên không cứu.