Chương
Có điều Hạ Thiên Tường bảo cô nhận Tăng Hiểu Khê làm mẹ nuôi, nhất định là muốn tốt cho cô thôi.
Nếu không, lúc trước anh và Tăng Hiểu Khê vừa gặp mặt đã cãi nhau, quan hệ rõ ràng bất hòa, không ngờ bây giờ lại đồng ý cho cô nhận bà ta làm mẹ nuôi. Chắc chắn hai người đã có thỏa thuận gì đó.
Tô Nhược Hân nghĩ đến những điều này, chỉ hơi do dự rồi khẽ gọi một tiếng: “Mẹ nuôi.”
“Ôi, tốt quá rồi, tôi cuối cùng đã có con gái. Tô Nhược Hân, mẹ nuôi dẫn con rời khỏi nơi quỷ quái này. Muộn thế này, con có đói không?”
Tô Nhược Hân vừa nghe Tăng Hiểu Khê quan tâm tới bụng của mình, đã lập tức cảm thấy Tăng Hiểu Khê không phải mẹ nuôi, ngược lại chính là mẹ ruột, quả thật là người quá tâm lý.
“Vâng vâng, có hơi đói.”
Tăng Hiểu Khê vừa nghe cô nói có hơi đói bụng, lập tức quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường: “Người này cũng thật quá đáng, không ngờ để Tiểu Hân phải đói bụng. Cậu xem mà làm.”
“Được.” Hạ Thiên Tường thản nhiên gật đầu, lặng lẽ đi theo phía sau Tô Nhược Hân và Tăng Hiểu Khê.
Tô Nhược Hân đi được mấy bước, bỗng nhiên nhận ra hình như có gì đó không đúng, lập tức quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Tường.
Sau đó, cô đã hiểu rõ là chỗ nào không đúng.
Quần áo của Hạ Thiên Tường không đúng.
Cho dù anh vẫn mặc bộ vest màu đen, nhưng bộ vest trên người anh bây giờ không phải là loại vest đặt may hoàn toàn thủ công mà anh mặc trước đây, mà là kiểu bộ vest đồng phục.
Cộng thêm khẩu trang và kính râm phân phối tiêu chuẩn, Tô Nhược Hân lập tức sốc rồi: “Bây giờ anh là vệ sĩ của mẹ nuôi em à?”
Đúng vậy, bộ vest này tuyệt đối là bộ vest tiêu chuẩn dành cho vệ sĩ của Tăng Hiểu Khê. Bởi vì Tô Nhược Hân đã từng gặp vệ sĩ của bà ta.
Mắt Hạ Thiên Tường tối lại: “Ngậm miệng.”
Có hơi hung dữ.
Nhưng Tô Nhược Hân lại cười.
Cô đứng lại, cười híp mắt, chắp tay sau lưng đi một vòng xung quanh Hạ Thiên Tường: “Anh cũng có ngày hôm nay à?”
“Tiểu Hân…” Hạ Thiên Tường bị trêu chọc lại không buồn, chỉ là giọng càng khàn hơn.
Cô vào chỗ như cục cảnh sát này, còn có thể cười đùa, trêu chọc anh như vậy, người phụ nữ này phải vô tâm tới mức nào chứ?
Có điều, Tô Nhược Hân đặc biệt đáng yêu.
Nghe Hạ Thiên Tường khẽ gọi một tiếng như vậy, lúc này Tô Nhược Hân mới ngừng cười, nghiêm trang nói: “Cảm ơn anh vệ sĩ, tôi đi trước đây, bye bye.”
Sau đó, cô kéo cánh tay của Tăng Hiểu Khê đi về phía cửa lớn.
Lúc cô đi qua đó, không có ai ngăn cản.
Nhưng Tô Nhược Hân ra khỏi cửa lớn thì giật mình.