CHƯƠNG
Nếu bị Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy phát hiện, cô cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Nhưng vừa mới nói xong, cô đã ngây người.
Trên môi chợt có cảm giác lành lạnh.
Hạ Thiên Tường đè lên người cô.
Dường như đang dùng hành động nói với cô, cô có hét cũng vô dụng.
Vì lúc này cô đã không hét được nữa rồi.
Cô muốn giãy giụa.
Nhưng cánh tay của người đàn ông lại như gọng sắt ôm chặt cô trong lòng anh, hoàn toàn không cho cô động đậy, cứ thế bá đạo hôn lên môi cô.
Hơi thở quen thuộc bay vào miệng mũi, Tô Nhược Hân hoàn toàn không suy nghĩ được gì nữa.
Lúc này, cô cảm giác như mình đang trở về Thập Lý Hoa Sen hôm qua, có hương hoa sen, có hơi thở của đàn ông từng chút ngấm vào lòng cô, cũng không thể nào đuổi đi.
Cô không thể hít thở.
Thật sự không thể hít thở.
Trong bóng tối, chỉ cảm thấy ánh mắt của người đàn ông sáng ngời, lúc hôn cô, anh vẫn đang nhìn cô.
Gần trong gang tấc.
Dường như muốn nhìn đến khi cô hoà tan vào người anh, không rời xa nữa.
Nhưng cô thật sự sắp không thở nổi rồi.
Môi được buông lỏng một chút, sau đó cô lập tức thở hổn hển.
Hai người.
Nằm sóng vai trên giường lớn.
Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Tô Nhược Hân.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng nói: “Không biết lấy hơi à?” Nhưng lúc hỏi câu này, trong lòng trong mắt anh đều là sự vui mừng.
Hôm qua khi hôn cô ở Thập Lý Hoa Sen anh đã muốn hỏi câu này, nhưng vì sợ cô ngại nên mới không hỏi.
Nhưng bây giờ, anh nhất định phải nói với cô, nhắc nhở cô.
Nếu không, cô gái này mãi mãi không biết lấy hơi thì rất ảnh hưởng đến thời gian.
Rõ ràng có thể hôn lâu hơn.
Kết quả lại vì cô không biết lấy hơi mà anh phải dừng lại.
Tô Nhược Hân ngơ ngác: “Nụ hôn đầu của người ta đã bị anh cướp mất rồi, tôi không biết.”
Cô nói chuyện rất hiên ngang.
Không biết là không biết, đương nhiên là thế rồi.
Hạ Thiên Tường chỉ cảm thấy máu huyết lập tức sôi trào, sau đó anh nghiêng người, dùng hành động thức tế dạy Tô Nhược Hân phải lấy hơi thế nào.
Bóng đêm dịu dàng.
Tô Nhược Hân chìm đắm trong cảm giác mềm mại.