CHƯƠNG
“Buổi sáng ông ấy bị mấy ông già gọi đi rồi.”
“Đi họp sao?”
“Không phải, đi câu cá.” Tăng Hiểu Khê cười nói.
“Còn Cận Liễm thì sao?” Tối qua lúc đến đây cô cũng không nhìn thấy Cận Liễm, đây rõ ràng là nhà của anh ta.
Cô chỉ là một người ở nhờ thôi.
Cận Liễm mới là chủ nhân thật sự của nơi này.
“Đi công tác rồi, mấy ngày nữa mới về.”
Nghe Tăng Hiểu Khê nói Cận Liễm đi công tác, Tô Nhược Hân chợt nhớ tới Hạ Thiên Chiếu bị Hạ Thiên Tường đày tới châu Phi.
Nhưng cô chỉ nghĩ thế chứ cũng không hỏi nhiều.
“Có việc làm thật vui quá.” Cô thấy hâm mộ Cận Liễm, bây giờ cô cũng muốn tìm một công việc.
Tranh thủ lúc nghỉ hè kiếm chút tiền tiêu vặt.
“Nhược Hân, không phải mẹ nuôi muốn khen A Liễm, dù thằng nhóc này mới tiếp nhận công việc của ba nó không bao lâu, nhưng con xem đi, bây giờ mẹ và ba nó đều lùi về sau rồi, muốn giúp thì giúp, không muốn giúp một mình thằng bé cũng xử lý được, mấy tháng này việc kinh doanh của công ty vẫn luôn phát triển bền vững, Nhược Hân, con không thể suy xét đến A Liễm một lần nữa sao?”
Tô Nhược Hân day trán, cô cảm thấy nhà họ Cận cái gì cũng tốt, Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy đối xử tốt với cô, nhưng việc vừa mở miệng đã muốn khuyên cô từ con gái trở thành con dâu thì không tốt lắm, cô thấy hơi khó chấp nhận.
Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Mẹ nuôi, có lẽ con có người trong lòng rồi.”
“Là ai? Mau cho mẹ biết, mẹ nuôi chắc chắn sẽ điều tra giúp con tất cả thông tin về người này, kể cả việc cậu ta có giữ mình trong sạch không, sự nghiệp có phát triển không, nếu không có vấn đề, chắc chắn mẹ nuôi sẽ ủng hộ con, nhưng nếu có vấn đề, Nhược Hân, con nhất định phải từ bỏ.” Tăng Hiểu Khê căng thẳng hỏi Tô Nhược Hân.
Tô Nhược Hân cảm thấy bản thân đang gây hoạ.
Bây giờ bảo cô nói ra tên Hạ Thiên Tường thì dường như còn sớm quá.
Dù sao cô cũng chỉ có chút cảm giác với anh mà thôi.
Về phần yêu, hình như cô còn chưa hiểu lắm, cũng không thể chắc chắn được.
“Con… Con đùa thôi, mẹ nuôi đừng hỏi nữa.”
Nhưng cô nói như thế, Tăng Hiểu Khê càng không chịu bỏ qua cho cô: “Nhìn dáng vẻ ngại ngùng đỏ mặt của con rõ ràng là đang yêu, để mẹ nhớ lại những người đàn ông tiếp xúc với con gần đây, chỉ có Hạ Thiên Chiếu và A Liễm thôi, A Liễm vẫn tốt hơn thằng nhóc xấu xa suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt Hạ Thiên Chiếu kia nhiều, Nhược Hân, con chọn A Liễm đi.”
Tô Nhược Hân hơi sửng sốt, sao Tăng Hiểu Khê không nói gần đây cô tiếp xúc với Hạ Thiên Tường nhiều nhất chứ.
Không biết Hạ Thiên Tường cho Tăng Hiểu Khê uống bùa mê thuốc lú gì, mà bà lại không hề nghi ngờ anh chút nào.
Có điều dù Tăng Hiểu Khê có hỏi hay không, thì cô cũng sẽ không nói.