CHƯƠNG
Dù làm gì cũng phải xin phép báo cáo, nhưng cô thấy rất thích.
Cảm giác có người quan tâm rất tốt.
“Ngày mai trả lời tớ sớm, bây giờ tớ đang nghiên cứu hành trình, sau đó còn phải đặt vé máy bay và phòng khách sạn nữa.”
“Được, vất vả cho cậu rồi.”
Tán gẫu xong, Tô Nhược Hân lại nhàm chán nằm trên giường.
Không ngủ được.
Cô chưa buồn ngủ.
Đây là hậu quả của việc buổi sáng dậy quá muộn, ngày mai phải dậy sớm, rèn luyện thân thể nâng cao sức khoẻ, sửa lại tật xấu ngủ khuya dậy muộn của cô.
Tô Nhược Hân rảnh rỗi lại bắt đầu lướt xem trường đại học top cả nước có khoa Y, dựa theo thành tích mà cô đoán mà bắt đầu sàng lọc.
Thật ra cô đã sàng lọc một lần rồi, nhưng vẫn luôn xem lại lần nữa.
Đợi sau khi có thành tích lại phải xem thêm mấy lần.
Như thế mới là có trách nhiệm với cuộc đời và tương lai của mình.
Cô xem rất chuyên chú và nghiêm túc, nhưng điện thoại đột nhiên bị giật lấy.
“A…” Tô Nhược Hân giật mình hét lên.
Nhưng chẳng mấy chốc đã có một bàn tay che miệng cô lại.
Sau đó thì thấy Hạ Thiên Tường không biết đã đứng trước mặt cô từ bao giờ.
Anh đến rồi.
Đến thật rồi.
Cô nhìn đồng hồ trên tường, còn đến nhanh như thế nữa.
“Anh… anh chạy xe với vận tốc ánh sáng à? Có bị cảnh sát giao thông bắt không?” Mới mười mấy phút trôi qua, anh lại còn nói đến là đến, nhanh quá.
“Không quan tâm.”
Cho nên cậu cả Hạ hoàn toàn không quan tâm vượt quá tốc độ có bị cảnh sát giao thông chú ý hay không, hắn muốn gì thì sẽ làm như thế.
Quả nhiên có tiền tự do phóng khoáng, nếu là cô, dù có bị phạt sáu trăm nghìn cô cũng thấy không nỡ.
“Tôi quan tâm, lỡ như lại… lại xảy ra tai nạn giao thông thì phải làm sao? Hạ Thiên Tường, anh không quý trọng mạng sống của mình như thế à? Dù gì tôi cũng đã trông chừng biết bao nhiêu ngày anh mới tỉnh lại được đó.” Tô Nhược Hân càng nói càng bực mình.
Thấy cô vừa nói mà giọng nói vừa hơi run rẩy, Hạ Thiên Tường kéo tay ôm cô vào lòng: “Trên đường vắng xe lắm, không sao cả đâu.”
“Như thế cũng không được, sáng… sáng hôm đó trên đường anh đến máy bay cũng rất ít xe.”